Chương trước
Chương sau
“Mẹ! Đừng mà!”
Trịnh Duyệt thấy cảnh này thì như đần ra! Vội trừng lớn mắt, lên tiếng ngăn lại Nhưng đã quá muộn, nước đã hắt ra mất rồi.
Trần Hạo cũng tránh không kịp.
May mà không trúng mặt anh, cốc trà chỉ hắt trúng người Trần Hạo.
Bồng chốc làm cho Trần Hạo ướt như chuột lột, cả người toàn là lá trà.
“Hừ, loại người như cậu mà cũng xứng với con gái tôi sao, cút được bao xa thì cút ngay đi!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận ném thẳng cốc trà xuống đất.
Bà ta làm như vậy chinh là đang phát một tín hiệu.
Để nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh cũng rất thành tâm thành ý.
Còn tên nghèo Trần Hạo này sống chết thế nào, bà ta lười phải quan tâm.
“Hừ, đáng đời, Trần Hạo, cậu ngẩng đầu lên đi, tôi chụp cho cậu tấm hình, để mọi người trong khoa chúng ta đều biết, Trần Hạo cậu là một tên tầm thường khiến người ta kinh tởm! Ha ha”
Giang Vi Vi cười há giận.
Khóe miệng của mấy người nhà họ Giang cũng mang theo ý cười.
Trần Hạo hoàn toàn không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt sẽ làm như vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy mà hắt nước trà vào mình, phải coi thường.
mình cỡ nào mới có thế làm được vậy chứ? Trần Hạo cấn thận gỡ lá trà trên người mình Vừa liếc mắt nhìn một lượt tất cả những người có trong phòng.
Đặc biệt là Giang Vi Vi, “Vi Vi, có phái cậu cám thấy tôi rất nghèo không, nếu có một ngày cậu phát hiện tôi chẳng những không nghèo mà còn vô cùng giàu có thì cậu sẽ làm thế: nào?”
“Cả mấy người nữa, cũng chê nghèo ham giàu quá rồi, không xem người ta là con người sao? Các người xuất sắc cái gì chứ? Nếu các người biết, trong mắt tôi các người mới thực sự là kẻ nghèo, vậy lúc đó các người sẽ làm thế nào?”
Trịnh Duyệt cho rắng Trần Hạo sẽ nổi giận, nhưng không ngờ giọng của anh lại võ cùng bình tĩnh.
“Ha ha hai”
“Trần Hạo, cậu là thăng ngu à, cậu muốn tiền đến phát điên rồi hả, cậu còn vô củng giàu có, tôi nhổ vào! Mấy lời này cũng đế tôi ghi âm lại cho cậu đi, để mọi người thấy câu xấu hổ đến thế nào!”
Giang Vi Vi ôm bụng cười giễu cợt.
“Trịnh Duyệt, đây là bạn trai em tìm à? Ha ha, còn xem cậu ta là người? Em nhìn cậu ta đi, thế mà giống con người à? Nghèo đến mức như thế, loại người này chết trên đường mới tốt, nghèo một thời thì nghèo luôn một đời, cả đời này cậu ta cũng không khá lên nổi đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Xem cậu ta mặc cái thứ gì vậy chứ? Duyệt Duyệt, cô biết là có thể cháu nhất thời không hiểu chuyện, cô cũng hiểu mà, thế này đi, chú Giang của cháu không dễ gì mới kiếm được ba tấm vé vào sơn trang chơi, chẳng phải hôm nay sơn trang suối nước nóng tố chức hoạt động sao, để Tử Kiều với Vi Vi đi với cháu, mấy đứa đi dạo đi, ha ha, cũng may trước đây Duyệt Duyệt là quản lý ở sơn trang suối nước nóng, cháu dẫn Tử Kiều với Vi Vì đi dạo là tốt rồi!”
Lúc này mẹ của Giang Tử Kiều cũng lên tiếng Giải quyết thế này rất tốt “Cháu..”
“Đi đi, không cần lo cho tôi!”
Trần Hạo nhàn nhạt nói, Trịnh Duyệt muốn lắc đầu nhưng nghe giọng điệu của Trần Hạo thì bị dọa nên không dám từ chối.
Trần Hạo rốt cuộc cũng nhìn rõ, mình muốn trải qua cuộc sống đại học một cách bình thường nhưng hoàn toàn không thế mà.
Luôn có người gây chuyện! Luôn có người mía mai! Đã vậy thì không cần thiết phái nhịn mấy người nữa.
Lúc này, Trần Hạo thò tay vào túi, muốn lấy khăn giấy ra lau người.
Bịch! Cùng lúc này, chiếc chia khóa xe Lambor của mình rơi ra ngoài Thật sự không phải cổ ý làm rơi! Trần Hạo cũng không đến mức phải vả vào mặt bọn họ như vậy.
Nên muốn vươn tay nhật lên.
“Ôi! Lại có cả chia khóa xe cơ ả? Kì lạ quá!”
Còn chưa chạm vào thì đã bị Giang Vi Vị nhật lên trước.
Cô ta cầm lên nhìn thật kỹ.
Sau đó phụt một tiếng, cười khẩy.
“Mẹ ơi, chìa khóa Lamborghini đấy, trời ơi, Trần Hạo, cậu lái Lamborghini à?”
“Ha ha, chia khóa này giá đấy, Lamborghini làm gì có kiểu chia khóa này chứ?”
Giang Tứ Kiều mới đầu còn giật mình.
Nhưng nhìn một cái thì lại cười Chiếc chìa khóa này, đương nhiên là không giống với những chiếc khác, bởi vì nó giống như một bộ điều khiển, có ký hiệu của Lamborghini Nói thật, cũng từng thấy người có chia khóa điều khiển thế này nhưng thật sự không nhiều.
Chẳng trách Giang Tứ Kiều và Giang Vi Vi lại có biểu cám này.
“Ha ha ha, Trần Hạo, không ngờ tên ngốc cậu cũng thích thể hiện đấy nhị, lại đi mua loại đồ chơi này, cho xin đi, cậu muốn lừa ai chứ, có thể nào dùng hàng thật được không hả?”
“Thật sự không muốn nói cậu ta nữa rồi, anh, chúng ta đi thôi, ngồi Maserati của anh đến sơn trang suối nước nóng, chị Duyệt Duyệt, chúng ta đi thôi!”
“Hữi Trần Hạo, từ hôm nay trở đi, người khiến Giang Ví Ví tôi kinh tớm nhất trong khoa chúng ta chính là cậu! Cậu mau biến đi cho khuất mắt t Bịch.
Nói xong, Giang Ví Vì dứt khoát vứt bộ điều khiển xe Lamborghini xuống trước mặt Trần Hạo.
Trịnh Duyệt không đám làm trái ý của Trần Hạo cho nên m ở rời đi “Lão Trịnh à, không thì cùng nhau đi xem xe mới của Tử Kiều nhé?”
Ông Giang đề nghị.
“Được đấy, cùng đi đi! Ôi chao, cậu cút qua một bên cho tôi!”
Lúc mẹ Trịnh Duyệt đi đến bên cạnh Trần Hạo còn đẩy mạnh anh một cái.
“Phủt”
Trần Hạo thở ra một tiếng, nhặt chìa khóa xe lên rồi theo bọn họ ra ngoài.
Đã vậy rồi thì anh cũng không cần phải chừa lại đường lui gì nữa hết… Lúc đi ra ngoài.
Mấy người Giang Vi Vi vẫn chưa đi mà vây quanh chiếc Lambirrghini Reventon bình phẩm từ đầu đến chân.
“Mẹ ơi, chính là chiếc này.
Anh, anh biết không, chiếc mà em nói với anh, chính là như thế này, ở trường bọn em có một đại thần nhà giàu, trời ơi trời ơi, anh ấy nhất định đang ở đây, chắc chẳn là đang ăn cơm trong nhà hàng này!”
Giang Vi Vi nhìn thấy chiếc xe này, kích động nhảy lên đầy hào hứng.
Giang Vi Vi vẫn luôn muốn gặp người siêu giàu có cúa Kim Lãng, “Tử Kiều, con biết xe này à?”
Lúc này, ba của Giang Tử Kiều và ba mẹ của Trịnh Duyệt đều đến.
Ai cũng ngạc nhiên.
Lúc nãy đến cũng không có để ý đến chiếc xe này! Nhưng thoạt nhìn thì chiếc này chính là siêu xe mà.
“Lamborghini, nhưng cụ thể là dòng nào thì con cũng không rõ, nhưng chắc là rất đât, còn đắt hơn cả Lamborghini Veneno! Thật xa xi”
“Trời ơi!”
Cả nhà họ Trịnh và nhà họ Giang đều vô cùng kinh ngạc.
“Chiếc Reventon này là của một người rất giàu ở trường bọn con!”
Giang Vi Vi vội bố sung thêm.
Trong lúc có ta đang nói, Trần Hạo lạnh nhạt bước qua mặt bọn họ.
“Trần Hạo, cậu làm gì vậy há?”
“Tên nghèo kiết xác này vẫn còn chưa đi à2”
‘Giang Tứ Kiều lạnh lùng cười.
“Phải đấy, tên nghèo như cậu đến bãi đỗ xe làm gì?”
Mẹ của Trịnh Duyệt cũng góp thêm một câu.
“Tên nghèo tôi đến để lấy xe, các vị, lần sau gặp lại nhé!”
Trần Hạo cười nhạt, ấn chìa khóa trong tay một cái, tít tít!! Vang lên hai tiếng, đèn xe sáng lên rồi tắt, sau đó dang đôi cánh rộng ra Biến thành một chiếc xe thể thao mui trần.
Trần Hạo ngồi lên xe.
gì cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Nhất là Giang Vi Ví, lúc này đã thốt lên.
Trần Hạo, Trần Hạo, Trần Hạo! Cậu ta, cậu ta, cậu ta là chú chiếc xe này? Thì ra chia khóa xe đó là thật! Chiếc xe này là của Trần Hạo? ‘Vây người siêu giàu ở trong khoa chính là Trần Hạo, thậm chí anh Bình Phàm.
siêu ngầu kia cũng có khá năng lä Trần Hạo! “AI Trần Hạo, rốt cuộc đây là chuyên gì? Xe này là của câu sao? Thật sự là của cậu à2”
Giang Vi Vi không có cám giác bị vá vào mặt mà là có một quả bom nổ trong tim cô ta.
Cả người chấn động, luống cuống không biết phải làm thế nào.
Vé mặt khó mà tin được.
Trong mắt minh cậu ta chỉ là một thẳng nghèo! Rốt cuộc đáy là chuyện gì vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.