Hai bên lời qua tiếng lại đến cãi nhau, mọi người không ai nói gì mặc cho Ngọc cùng Gấm nói.
” Mày chẳng khác con chó canh cửa, con Mận nó quý mày quá, làm lẽ còn nghĩ vợ Cả nó tốt với mình, này nghĩ đẹp quá đấy….”
” Nghĩ đẹp hay không cần cô xía mồm vào à? Cậu nếu thích cô sao lại để giờ này mới đem cô về nhà? Tưởng mình có giá còn vênh mặt chửi vợ Cả này kia…”
” Mày nói tao sao mày không nhìn lại mày?”
” Nhìn gì? Tôi cần gì nhìn? Tóm lại tôi có chửi cũng chỉ dám nói đâu như cô thực hành luôn.”
” Mày gam chuột bớt kéo tao vào với mày, loại người hơi tí đã run chân, tao mà là mày tao đánh bỏ mẹ nó luôn.”
” Cô giỏi cô đánh, tôi nhận tôi nhát gan không dám đánh…”
Ngọc nhát thật, cô ta ngoài ném đồ còn đâu dám dơ tay đánh Mận cái nào đâu….
Gấm càng được nước lấn tới chửi:
– Tao nói mày giống chó mày còn không nhận, tao khinh loại ngu như mày, vợ Cả hay lẽ do mày thôi, mày chiếm được lòng cậu lại ngu thì kêu ai. Đáng lẽ có đứa con còn ngu si để mất giờ như con chuột đi theo chân người ta. Đã vậy còn nói rõ to…. Thật xấu hổ….
– Có gì xấu hổ? Cô hôm nay buồn cười quá đấy? Mình cũng làm lẽ lại chửi người làm lẽ? Cô nói người ta xấu hổ thế cô có thấy thẹn với tâm không Gấm?
Gấm nói chưa hết Mận đi vào nghe vừa hết đoạn cô ta nói, cô đem giỏ treo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359350/chuong-34.html