Cậu Hoàng làm xong việc Mận đi đến, cô để giỏ đồ xuống cái bàn gỗ nhỏ, cô mời cậu qua ăn cơm:
– Cậu qua ngồi ăn cơm đi cho nóng.
Cậu Hoàng không nổi nóng ngược lại mắt sâu thẳm nhìn Mận:
– Ừ, em cùng thầy mẹ ở nhà cơm nước gì chưa?
Mận giật thót tim, cô suýt đánh đổ bát canh rau ngót nấu cua đồng. Cô mắt giống vừa nhìn thấy ma, cậu Hoàng hỏi cô ăn cơm chưa?
Còn gọi cô là em?
Mận tái nhợt mặt, đêm qua cô ngẫm rất nhiều lý do, cô đơn giản chưa chắc chắn vào câu trả lời của mình về cậu. Cậu mới sáng sớm đã lật mặt thế này cô làm sao chạy cho kịp được.
Càng nhìn cô càng hãi hùng, đôi mắt cậu không có một chút ghét bỏ cô ngược lại còn chứa tia cười là sao?
Mận run tay nuốt nước miếng hỏi cậu:
– Cậu vừa nói gì em không nghe rõ?
Cậu Hoàng thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện cô nhướn mày cười:
– Tôi nói rõ vậy em không nghe thấy?
Mận mặt càng tái, cậu còn cười nữa….
Mận không phủ nhận cậu Hoàng đẹp, cậu thật sự rất đẹp, cậu cười ra có má lúm đồng tiền rất duyên, chỉ trách cô đây là lần đầu nhìn thấy cậu cười.
Ký ức của cô cậu ngoài nghiến răng, chửi, đánh cùng mím môi thì nhếch mép.
Không trách được cô ngây ngẩn nhìn cậu, cậu có cười tươi đâu sao cô biết được…
Cậu Hoàng nhìn Mận ngây người cậu bưng bát cơm ăn nói:
” Cơm nấu hơi nhão, canh nấu hơi mặn, cá kho tương hơi nhạt…. Em cơm chiều đem vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359349/chuong-33.html