Khi cậu Quốc bước vào trong phòng thì đúng lúc Mai cũng ra ngoài, cô định thu dọn đồ đạc, nhưng chợt nhận ra trong này không có thứ gì của bản thân cả, ngay cả bộ quần áo cô mặc trên người cũng mua bằng tiền của cậu. Mai chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, tránh ra bên cạnh, xăm xăm băng lối hướng ra ngoài cổng lớn.
Chưa đi được mấy bước, tay đã bị nắm chặt, cậu Quốc bóp chặt cổ tay làm cô đau vô cùng, thấy Mai vùng vẫy kịch liệt, cậu gằn lên:
- Đi đâu? Việc Mai yêu cầu sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Đừng có bướng nữa.
- Cậu có quyền gì mà cản tôi?
Đến giờ mà Mai vẫn còn hỏi câu này được à? Thế là lúc trước, cô chưa bao giờ coi cậu là chồng đúng không? Điều gì đã khiến vợ cậu trở nên như vậy, phách lối, ngạo mạn và không coi ai ra gì. Cậu Quốc nghiến răng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:
- Đi theo anh vào trong phòng, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, anh sẽ cho Mai giải thích.
- Tôi chẳng có gì cần giải thích với cậu cả, muốn hiểu sao thì tùy. Cậu buông tay ra.
Mai nói xong câu ấy thì cố gỡ tay cậu ra bằng được, nhưng cậu Quốc nắm chặt quá, Mai chẳng thể lay chuyển nửa bước, cô vẫn kiên trì, bàn tay mảnh dẻ của người con gái cố hết sức cậy bàn tay rắn chắc của cậu ra, dùng lực mạnh đến mức đầu ngón tay của cô trở nên trắng bệch. Ánh mắt cậu tràn ngập tức giận, mâu thuẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mai/2978384/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.