- Mai, lại đây ăn cơm em.
Mai nghe giọng cậu thì giật mình, ánh mắt cô hoảng sợ liếc nhìn về phía này, cậu Quốc vẫn thế, dịu dàng và trầm tĩnh. Mai đang nghi ngờ kẻ ném mình không thương tiếc lên chiếc giường kia có phải là người đang hiện diện trước mặt đây không? Nghe cậu gọi, Mai không dám lại gần, cô chỉ đứng im ở đấy, ngay bục cửa sổ.
Cậu Quốc thở dài một hơi như bất lực, đoạn bước đến cạnh Mai, cậu nắm lấy bàn tay vợ mình, nhận ra tay cô lạnh lẽo khác thường, cậu sốt sắng:
- Sao lại để tay lạnh thế này, hôm nay trời trở rét, em không được đứng ở đây nữa, vào trong ngồi cho ấm.
Mai như kẻ vừa mới bị Diêm vương đoạt mất một vía, thẫn thờ không một chút cảm xúc bị cậu nhẹ nhàng kéo vào trong bàn, cậu vẫn ôm Mai ngồi lên đùi như lúc trước, cậu nắm chặt tay cô truyền hơi ấm sang. Khi định thần lại, Mai cố vùng vẫy đòi xuống khỏi người chồng, cậu Quốc không muốn làm đau cô, đành thả cho Mai thoát ra ngoài. Hơi lạnh như mũi tên vô hình cắm thẳng vào người, buốt giá cả trái tim, Mai chẳng buồn ăn uống gì, giờ cô chỉ muốn lên giường nằm ngủ cho đến sáng, hi vọng những gì xảy ra hôm nay chỉ là giấc chiêm bao thôi.
Nghĩ là làm, chẳng màng đến bất cứ thứ gì, cô đi về phía giường ngủ. Cậu Quốc thấy vậy thì buồn bã, cậu níu lấy tay Mai khi cô chưa kịp đi xa nói: . Đam Mỹ Cổ Đại
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mai/2978382/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.