“Vương gia à… Ha hả!”
Mộ Quân Duệ đầy thâm ý nhìn người vốn đang thiu thiu buồn ngủ bỗng dưng giống như biến thành người khác, đeo lên gương mặt lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, mở cửa, rồi đóng cửa.
“A, không ngờ sống hơn 20 năm rồi mà cũng có ngày dục vọng không được thoả mãn”
Mộ Quân Duệ oán thầm hai câu, muốn quay về trùm chăn lên đầu hạ hoả.
“Vương gia”
Bên ngoài phòng trúc, một nam nhân mặc thanh y quỳ trên mặt đất, lúc Dận kéo cửa ra thì không nhịn được tò mò nhìn vào.
“Ra ngoài rồi nói”
Dận kéo ra cửa trúc rồi nhẹ nhàng đóng lại. “Hoá Nam, đi thôi”
“A, vâng!”. Nhận ra giọng Dận hơi bất mãn, ý thức được mình vô lễ, Hoá Nam vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò của mình, nhanh chóng đứng dậy theo sau Dận, trong lòng vẫn tràn ngập tò mò và kinh ngạc.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia, thứ này sáng nay được đưa đến”
Hoá Nam lấy trong ngực ra một dây lụa vàng, cung kính trình lên.
Dận cầm lên nhìn – mười ngày sau, đợi quay về.
“Hừ!”
Nói thì hay lắm, Dận siết chặt tay, đem dây lụa vàng biến thành tro.
“Ngươi lui xuống đi”
“Vương gia, giờ vẫn giữ nguyên kế hoạch mà làm sao? Thời hạn hai tháng…”
Dù biết bây giờ chọc tới vị vương gia lạnh lùng nhưng lại có chút nóng nảy này là rất không thông minh, nhưng vì làm tốt bổn phận thuộc hạ, Hoá Nam vẫn to gan nói ra.
Chân mày tuấn mỹ của Dận theo thói quen nhăn lại, hai tay siết thành nắm đấm sau lưng, sau khi cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-khuynh-cuong-kieu/1333162/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.