Diệp Sơ Thần truyền dịch xong cảm thấy cả người mềm nhũn, sau khi trở về chỗ ở của Tần Mộ Đông, cô ngồi ở trên ghế sofa, nhớ tới lần đầu tiên là ở trên ghế sofa này, gương mặt nhỏ nhắn nóng rần.
Tần Mộ Đông nhìn cô cả hồi lâu không cầm cốc nước lên, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mất tự nhiên.
Thấy lỗ tai anh đỏ bừng, Diệp Sơ Thần cầm cốc nước được anh đưa tới, cố ý nói: “Có người nào đó chỉ quan tâm đến việc bản thân thấy sướng, thậm chí còn không lên giường thì đã lấy máu người ta rồi, hừm."
Cô ậm ừ với giọng mũi, dễ thương đến mức khiến Tần Mộ Đông cảm thấy mình còn không bằng cầm thú, cô bị bệnh mà anh đang nghĩ gì vậy.
“Em ngủ trước đi, anh nấu cơm cho em.” Anh cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cả người Diệp Sơ Thần ướt đẫm, cô không trêu chọc anh thêm nữa, nhấp một ngụm nước sau đó đặt lại vào tay anh: "Em đi tắm, trong người khó chịu quá."
*
Diệp Sơ Thần mặc bộ đồ ngủ bằng vải voan mỏng, lau tóc, thuận miệng đứng ở cửa phòng bếp hỏi anh: "Cơm gì vậy anh?Em đói quá."
Tần Mộ Đông quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc giống như một thiếu niên chưa từng nhìn thấy phụ nữ, cô đắc ý đi xung quanh một vòng "Thì ra anh thích kiểu này ha~ Bộ váy này rất gợi cảm đó nha~"
Ánh mắt Tần Mộ Đông tiếp tục rơi vào trong nồi, Diệp Sơ Thần đi tới nhìn mỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-dong/3442781/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.