- Suỵt, đứng im! : Thái Đăng ra hiệu cho Hân Nhiên, hiện cả người nó vẫn đang rất sát cậu, cậu có thể lợi dụng được cơ hội tốt vậy, quả không phí. Nhưng nó do sợ bị phát hiện nên không để ý đến chuyện này, đến khi bác bảo vệ đi rồi mới ngại ngùng mà đứng xịch ra.
- Hôm nay cảm ơn cậu, đi chơi thế này vui lắm: Thái Đăng nói
- Không có gì, tôi cũng vui mà. À thôi, tôi đi vào trước nhé, kẻo bị phát hiện. : Nói rồi Hân Nhiên vội chạy đi, đứng thêm một chút nữa nó sợ cậu sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của nó. Nghĩ lại Hân Nhiên còn nhớ được rõ nhịp tim của cậu đập, cả hơi thở nữa. Không hiểu sao lúc đó nó cũng cứ đứng thế chứ không né ra, ôi ngạt chết mất.
- Bà làm gì ngoài này thế?
Tiếng gọi của Ngân làm Hân Nhiên giật mình, vội vàng trả lời:
- À không có gì, tớ chỉ đứng hóng gió một chút thôi mà.
- Thế tớ đi vào đây.
- Ừ, cậu vào trước đi.
Cái bà Ngân này làm gì cũng không phát ra tiếng, làm nó hết hồn, cứ tưởng bị phát hiện rồi chứ. Mà bữa nay sao Hân Nhiên thấy nó gan ghê, dám đi chơi quá giờ như thế, rồi còn trèo tường vào trường nữa chứ, nguy hiểm quá, nó tự hứa chỉ có một lần này thôi, không bao giờ dám làm lại lần thứ hai.
- Hôm qua ngủ ngon không?: Thái Đăng đưa cho Hân Nhiên bịch bánh
- Cũng như mọi hôm thôi. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367418/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.