Hân Nhiên biết ngay là cậu ấy lại định trêu nó đây, nên lảng sang chuyện khác.
- Giờ tôi đói quá, đi ăn không, tôi mời.
- Cậu mời á?
- Ừa, bữa nay tui có tiền mà, tôi muốn cảm ơn vì cậu đã giúp tôi trong thời gian qua, nên cho cậu chọn đó. À mà chỗ nào vừa vừa thôi nha, chứ tôi không có tiền đến mấy chỗ cậu hay ăn đâu.
- Đồ Á đồ Âu gì tôi cũng thử rồi, mà hiện tại tôi cũng chẳng đói lắm. Nên tuỳ cậu chọn.
- Cho tôi chọn sao? Tôi đang thèm bánh tráng nướng, hay đi ăn cái đó đi.
- Cái đó là gì?
- Là bánh tráng rồi nướng với trứng, thêm chút gia vị, mỡ hành, tép rồi đậu phộng, cậu chưa ăn bao giờ sao?
- À thì...
- Vậy là cậu không có tuổi thơ rồi, thế thì càng phải đi cho cậu mở mang tầm mắt, đảm bảo ăn một miếng là cậu nhớ cả đời luôn.
Hân Nhiên đưa Thái Đăng đến khu phố ăn vặt, nơi đây cứ như thiên đường vậy, có tất cả những thứ mà Hân Nhiên muốn ăn.
- Cô ơi, cho con hai cái.
- Rồi, đợi cô chút.
Cô bắt đầu làm bánh, Thái Đăng hỏi nó:
- Người ta cứ để trực tiếp lên bếp than mà nướng thế sao.
- Ừa, có vấn đề gì đâu.
- Nhưng mà ít nhất phải có đồ để bánh không dính bụi than chứ, trông vậy không vệ sinh chút nào.
- Bé cái miệng thôi, người ta đánh là tôi chạy không kịp đâu. Cái này là đặc trưng rồi, làm gì độc hại như cậu nói.
- Của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367416/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.