Chị Thương đưa cho cậu đơn xin nghỉ việc của Hân Nhiên.
- Tại sao lại như thế?
- Nó bảo nó phải ôn thi, không có thời gian đi làm. Nhưng trông mặt con bé buồn lắm, hai mắt thì sưng hết lên, chị sợ nó đang có chuyện gì. Thái Đăng, em đi đâu đấy?
Cậu đuổi theo Hân Nhiên.
- Tại sao cậu lại xin nghỉ, ai cho phép cậu!
- Giờ tôi không còn làm cho cậu nữa, nên tôi làm gì đó là quyền của tôi.
- Tại sao cậu lại làm như thế?
- Cậu còn hỏi tôi tại sao ư?: Mắt Hân Nhiên đã bắt đầu ngấn lệ, nhưng nó liền gạt đi.
- Lý do tôi ghi rất rõ trong đơn, muốn thì tự đọc. Từ giờ, chúng ta không có liên quan gì hết.
- Hân Nhiên, tôi thành thật xin lỗi.
- Cậu đâu cần xin lỗi, tôi mới là người phải xin lỗi đây, xin lỗi vì thô lỗ với cô ta, làm cô ta bị thương, khiến cho cô ta phải khóc. Lỗi của tôi hết!
Hân Nhiên bỏ đi. Cậu vẫn muốn giữ nó lại nhưng anh Quân từ đâu lại xuất hiện.
- Hân Nhiên, em có muốn đi qua Trạm với em không, chân em bị sao thế?
- Dạ bị té thôi ạ. Thế anh cho em đi nhờ qua với.
- Em lên xe đi, nón bảo hiểm đây.
- Vâng.
Thái Đăng thấy thế nên đã bỏ về. Cậu không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy
- Em đang có chuyện không vui phải không?
- Dạ đâu có.
- Nếu có gì thì em cứ nói ra, không phải để trong lòng làm gì.
- Hôm nay em mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367401/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.