Hôm sau đi học đúng là cực hình, chân đã đi tập tễnh rồi lại còn gặp mấy tầng cầu thang nữa chứ. Nhiêu đó cũng đủ khiến nó bực bội cả ngày rồi. May là trên lớp không có ai, chứ không là bộ dạng nghiêm túc chỉn chu thường ngày của Hân Nhiên sẽ bị phá bỏ, trông nó giờ có khác nào con trốn trại đâu. Tóc tai thì bù xù, dáng đi thì cà nhắc, mặt thì khó ở như có thù với cả thế giới. Lết mãi mới tới chỗ ngồi, thế này thì phải đợi cho cả lớp về hết nó mới đứng lên về được. Giờ thì nó phải chải lại đầu tóc, chỉnh sửa cho quần áo gọn gàng rồi lại lấy bài tập ra làm. Một lúc sau thì Hân Anh tới, và bất ngờ hơn là Thái Đăng đang đỡ cô ta vào. Hân Nhiên chẳng thèm nhìn cô ta chi cho đau mắt. Nó chợt nghĩ, tại sao Hân Anh liên tục kiếm chuyện với nó, nhưng đến khi Thái Đăng xuất hiện thì lại hiền như con thỏ con, có khi nào....Hân Anh thích Thái Đăng, nên tìm cách để cậu ta ghét mình. Đúng là mẹ nào con nấy, nhưng cô ta chắc hẳn chưa biết rằng nó không hề thích Thái Đăng, và cậu ta cũng thế, nên làm vậy chỉ mình cô ta bị thiệt thôi.
Thái Đăng thì cũng chẳng bắt chuyện với Hân Nhiên nữa, vì giờ nó thay đổi quá, không giống với người mà cậu thích trước đây, lạnh lùng, thực tế nhưng không hề độc ác.
Và buổi học trôi qua trong sự im lặng, không ai nói với ai câu gì. Đến giờ ra về, như nó đã tính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367399/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.