- Này?: Thái Đăng gọi nó.
- Giờ tôi không muốn nói gì hết, lần sau đi.
Hân Nhiên từ chối một cách phũ phàng. Thật sự bây giờ tâm trạng nó không ổn chút nào, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ, nó thật sự đã quên được người đàn ông bội bạc kia rồi, tại sao bây giờ ông ta lại quay về đây, còn mang theo gia đình mới nữa chứ, chẳng khác nào đang xoáy vào nỗi đau trong tim nó. Cả buổi học hôm đó Hân Nhiên chẳng tập trung gì hết, chỉ đợi đánh trống là liền xách cặp đi về, nó không muốn chạm mặt ông ta.
- Chị ơi, đợi em với: Hân Anh chạy theo, cô đã đuổi kịp được Hân Nhiên.
- Bỏ tay tôi ra.
- Cho em xin lỗi, hồi nãy nhiều người quá, chắc chị ngại, giờ mọi người về hết rồi, chúng ta nói chuyện với nhau đi.
- Tôi không có gì để nói hết, bỏ tay tôi ra.
- Chị, em...
- Hân Anh!: Tiếng ông Tùng gọi, ông tiến tới chỗ hai chị em.
- Hân Anh, về thôi con. Cháu là bạn của Hân Anh phải không?: Ông nhìn nó, tươi cười nói.
- Ba, đây là chị Hân Nhiên mà.
- Hân Nhiên.: Mặt ông liền biến sắc.
Nó chỉ cười khinh bỉ, ngay cả con gái mà ông còn không nhớ.
- Lâu lắm rồi không gặp, giờ con khác xưa quá, nên ba không nhận ra.
- Không nhận ra cũng phải thôi, vì ông có bao giờ nhớ là có tôi trên đời đâu.
- Nhiên, ba xin lỗi, hiện giờ mẹ con con vẫn khỏe chứ?
- Ngày ngày vẫn thở, vẫn ăn uống ngủ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367394/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.