- Này, sao tôi gọi mà không lên: Thái Đăng tức giận nói.
- Tôi đang phục vụ khách hàng, nên mới bảo chị Thương nhờ người khác.
- Phải, còn bận đứng nói chuyện với khách hàng, nên không lên được.
- Cậu nói lung tung gì thế? Tôi để ý là dạo này cậu hay nói móc nói mỉa tôi lắm đấy.
- Tôi mà thèm móc mỉa cậu? Mơ đi. Cái gì đúng thì tôi nói thôi.
- Ý cậu là sao?
- Sao trăng gì, tự hiểu đi chứ
- Hừ, tôi không rảnh nhé, nếu muốn thì đi tìm người khác mà gây chuyện.
Nói rồi nó mang một ly trà sữa vị đào ra cho anh Quân.
- Anh uống thử đi ạ, ngon lắm.
- Đúng là ngon thật, giờ anh cũng phải chuyển sang uống cái này mới được. Em cũng lấy cho mình một ly đi chứ, chẳng lẽ cứ đứng nhìn anh uống thế này.
- Dạ thôi ạ, đang trong giờ em làm việc mà, thế không được đâu.
- Coi như anh mời.
- Dạ thôi, em ngại lắm.
- Em đang làm phật ý khách hàng đấy.
Thấy anh Quân cũng có thành ý nên Hân Nhiên cũng không nỡ từ chối.
- Thế thì, em cảm ơn ạ.
Anh chỉ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, làm nó ngẩn ngơ vài giây. Sau đó lật đật đi ra quầy phục vụ.
Thái Đăng nãy giờ vẫn đứng đó, thái độ thì không nói cũng biết ra sao.
- Sao vẫn còn đứng đó?
- Tôi thích.
- Hay cứ lên lầu đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.