Ngồi nói râm ran đủ chuyện, mặt trời cũng đã khuất dần sau rặng tre già, bọn trẻ con rủ nhau thu dọn đồ chơi rồi chuẩn bị ra về.
- Bọn con về nha cậu, hôm nào cậu rảnh cậu lại đưa mợ Mai ra đây chơi với bọn con nữa được không cậu?
- Rồi cậu làm cả trâu nghé bằng lá đa cho bọn con nữa nha cậu.
Cả đám đang nhốn nháo lên kế hoạch cho những lần đi chơi tiếp theo với cậu thì có một giọng nói lí nhí rụt rè cất lên:
- Cậu cả ơi, cậu đừng mách với thầy bu con là con đi chơi với cậu nha. Thầy bu con mà biết là đánh con nát mông luôn.
Không khí bỗng trầm hẳn xuống rồi rơi vào tĩnh lặng, im ắng tới nỗi chúng có thể nghe được cả tiếng dế kêu hay tiếng gió thổi qua những lá đa xào xạc. Một đứa rồi lại một đứa cúi mặt xin cậu đừng mách thầy bu chúng nó.
Cậu bảo với bọn trẻ rằng lòng cậu buồn da diết nhưng cậu cũng quen rồi. Ở trong cái làng này, có khi cả cái vùng này ấy chứ, có ai thích lại gần cậu đâu. Người ta cho rằng cậu bị quỷ sai ma ám, cậu sẽ đem lại tai hoạ và đen đủi cho những ai lại gần cậu. Chỉ có lũ trẻ con là hay trốn đi chơi với cậu dù bị thầy bu chúng nó cấm cản, nhiều khi có đứa bị phát hiện còn phải nằm sấp chịu đánh đòn trông tội lắm.
Cậu gật đầu đồng ý, cậu hứa với chúng nó là sẽ không nói cho ai nghe cả. Cậu cho mỗi đứa năm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ca-nha-phu-ong/171657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.