- Aaa... cậu nhẹ thôi, em đau.
- Cậu đang cố nhẹ đây, Mai đừng động đậy nữa.
- Chậm chậm thôi, em đau sắp khóc rồi đây này.
- Cậu biết rồi, Mai kêu mãi làm cậu cuống, cậu lại chạm mạnh vào vết bỏng bây giờ.
Cậu cả cẩn thận từng tý chấm thuốc vào vết bỏng trên tay Mai rồi ghé miệng thổi phù phù cho cô đỡ đau, cậu nhăn nhó xuýt xoa:
- Trông kinh chết đi được ấy, mợ Mai mà không chăm bôi thuốc để lại sẹo xấu xí là cậu Vũ không thương Mai nữa đâu.
- Vâng vâng, em sẽ chăm chỉ bôi thuốc để được cậu thương.
- Mà ai làm tay mợ cậu bỏng nặng thế này?
- Là tại em sơ ý thôi cậu.
Cậu lại nhăn mặt, cậu biết thừa là Mai nói dối nhưng cậu nhớ đến lời bu Tuyết dạy làm người phải tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau nên cậu sẽ không vạch trần Mai đâu.
Bôi thuốc cho Mai xong, Vũ rủ Mai ra đồng chơi thả diều với cậu. Hôm qua, cậu đã đặc biệt dặn thằng Tốt với cái Tươi làm hẳn cho cậu một con diều sáo to đùng vì tý nữa cậu sẽ có một cuộc đua sống còn với lũ trẻ con trong làng xem diều của ai bay cao hơn.
- Thầy Quốc bu Tuyết ơi, tối nay cậu với mợ Mai không ăn cơm ở nhà đâu nhá.
Bà Tuyết nghe tiếng vội vàng chạy ra sân, tiếng chưa dứt mà đã không thấy thằng con trai quý tử đâu rồi. Bà hắng giọng định gọi người đi tìm cậu về thì phú ông ngăn lại:
- Ôi dào, bà cứ để cho chúng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ca-nha-phu-ong/171656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.