Tối đêm đó, bà lại tiếp tục gặp ác mộng, ông không chịu được nên qua buồng khác ngủ. Bà cũng biết ông khó ngủ nên chẳng trách ông, chỉ nhờ ông giúp bà lấy tấm vải đỏ phủ cái gương lại, đặt một nhánh dâu tằm lên. Nhưng ông đi rồi, vừa nằm xuống bà lại nghe thấy tiếng động lạ. Giống như tiếng của cái gì đó sắc nhọn cào vào vách nhà tạo thành âm thanh ken két.
Bà hơi hoảng, trời nực mà bà kéo chăn kín người, nhắm mắt lòng thầm niệm kinh phật. Bà mong đuổi được cái thứ đáng sợ kia đi, đừng có làm hại ai trong nhà nữa. Nhưng cái âm thanh kia kéo dài chẳng dứt, rồi lại như có tiếng kêu u oán hòa cùng tiếng gió thổi ngoài hiên: “Trả mạng… cho ta… Trả con… cho ta…”
Cái âm thanh rùng rợn như có như không ấy hòa với cái tiếng ken két làm người ta sợ điếng người, bà vẫn nhắm mắt, tay se chuỗi tràng hạt, mở miệng gọi: “Lành! Con Lành đâu! Vào bà bảo!”
Có tiếng bước chân chạy lịch bịch, nhưng một lúc sau con Lành mới vào phòng: “Dạ bà con nghe.” Bà lúc này mới dám mở mắt. Căn buồng vẫn hơi tối với một ngọn nến cháy le lói đặt cạnh gương đồng, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm ngọn lửa vốn đã nhỏ lại càng thêm chập chờn. Cái Lành nó chẳng mang theo nến hay gì cả, trong đêm cái bóng của nó đổ xuống, tóc còn chưa buộc gọn lên làm nó trông hơi quỷ dị. Bà bảo: “Mày qua kia thắp thêm nến đi.”
Mà lạ ở chỗ, từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.