Bất chợt, một bàn tay khẽ lay bà dậy. Bà giật mình choàng tỉnh thấy cái Chi lo lắng đứng ở bên giường. Nó hỏi: “Dạ bà, bà sao thế ạ?”
Bà hoảng hốt sờ khắp người mình, từ cổ chân tới cổ, rồi lại run rẩy bấu víu lấy cái Chi: “Mày… mày có thấy… có thấy ai đè lên bà không…?”
“Dạ đâu có đâu bà. Con nghe tiếng bà la nên mới chạy lên xem.” Cái Chi bối rối nói. Chắc là bà lại gặp ác mộng. Nhưng biểu cảm của bà dọa nó cũng sợ theo.
“Mày… mày rót cho bà miếng nước.” Bà thở gấp, đặt tay lên ngực ho sù sụ như thể vừa bị bóp cổ thật. Giờ chỉ mong trời mau sáng, chỉ mong mợ đưa được thầy giỏi về.
Đêm đó bà lại mất ngủ, cơn ác mộng như lặp đi lặp lại sắp làm bà phát điên lên. Qua mấy ngày mà bà gầy đi trông thấy, tính tình cũng cáu gắt hơn. Mà con hầu mới đổi lên hầu bà lại không biết ý càng làm bà bực mình thêm. Bà muốn kêu con Lành, cơ mà giờ nó là mợ tư, tính tình cũng chẳng còn ngoan hiền dễ bảo như hồi đó. Mới qua hai ngày mà nó đã lên mặt chị ả, làm giọng chủ nhà làm mấy đứa gia nhân ghét lắm. Giờ nó là mợ, nó chỉ cần lấy lòng cậu chứ cũng chẳng cần luồn cuối như trước, nó lên mặt ngay. Bà gọi nó hầu nó đâu có nghe, còn chỉ tay năm ngón vào mấy con hầu mà hỏi: “Thế cái nhà này nuôi chúng bây cho tốn cơm tốn gạo thế à? Nuôi một đám thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943496/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.