Chương trước
Chương sau


“Về tên thầy pháp…” Quan huyện đưa tay lấy ly trà của thầy lang để rót lại cho đầy, thầy lang cũng biết đường mà tiếp lời: “Rõ ràng hắn rất đáng ngờ thưa quan.” Quan gật gù, nói: “Cái bắt tay cố tình của lão đem tới cho chúng ta thêm thông tin, nhưng chưa đủ để kết luận.” Thầy lang cũng đồng tình: “Vốn lão định qua cái bắt tay đó để kiểm tra liệu trên tay của hắn có dấu vết do bị cào gây ra hay tay hắn có thương tật hay không. Nhưng không ngờ lại thấy được trên cánh tay phải của hắn có một vết phỏng không lớn nhưng khá mới. Thật khó hiểu.” Hóa ra lúc thầy lang xin được bắt tay với thầy Tư không phải vì ngưỡng mộ tài cán, mà là muốn dò xem trên cánh tay của thầy Tư có lưu lại dấu vết đáng giá nào. Và dấu vết mà thầy lang nhìn thấy là một vết phỏng ở ngay giữa cánh tay vẫn còn khá mới.

Quan huyện đưa tách trà lên mũi để thưởng hương, một cơn gió nhẹ vô tình thoảng qua phả vào mùi hương thanh dịu sẵn có của trà, quan cảm nhận được một sự tươi mới làm mát tâm trí bên trong, kế tiếp quan đưa tách trà lên môi để thưởng trọn vị.

“Vậy còn hiện tượng quỷ dị đó, quan nghĩ sao về nó?” Nghe thầy lang hỏi, quan nhẹ nhàng đặt ly trà đã cạn xuống bàn: “Ý lão là ngọn lửa cháy trên miệng giếng?” Thầy lang gật đầu: “Liệu thật sự có con quỷ nào đó đã tới sao?” Quan huyện nghe xong bật cười thành tiếng: “Hôm nay lão cũng biết đùa với ta sao? Có con quỷ nào đã hại người còn dám xuất hiện trước mặt ta chứ?” Tuy vừa cười vừa nói nhưng câu vừa rồi của quan thật có thể làm con quỷ nào đang lảng vảng quanh đó cũng phải chạy mất.

“Nhưng hắn thật sự có tài đến mức điều khiển cả lửa, cả gió sao? Thật khó tin hắn nếu hắn chỉ là một tên thầy pháp đểu cáng.” Quan huyện tuy nghi ngờ việc thầy Tư chỉ là một tên thầy pháp đểu cáng, nhưng vẫn thắc mắc liệu một người phàm bình thường thì làm gì đủ sức hạ tắt ngọn lửa quỷ, đẩy lùi cơn gió kì lạ đó chứ. Dáng vẻ trầm ngâm và nét mặt suy tư của quan vẫn hiển hiện đó, quan như hoàn toàn lạc vào vùng suy nghĩ của riêng mình cho đến khi lại nghe thấy lời nói của thầy lang: “Bẩm quan, theo lão thấy cách duy nhất tên thầy pháp có thể làm được là dở trở từ trước lên miệng giếng, hoặc những lá bùa.”

“Là trên những lá bùa!” Quan huyện nhanh chóng đáp với giọng chắc nịch. Vì quá nhanh nên thầy lang vẫn còn thắc mắc: “Sao quan có thể chắc chắn được điều đó?”

“Miệng giếng lúc đó còn khá ướt, giở trò trên miệng giếng chỉ e sẽ giảm bớt phần thành công. Chưa kể ta cũng đã chạm vào miệng giếng, nên trừ khi là trò của hắn quá tinh vi hoặc thật sự là do quỷ, thì ta không cảm nhận được điều bất thường trên miệng giếng.” Những điều quan vừa nói làm cho thầy lang cũng cảm thấy đồng tình, đồng thời còn nhớ ra thêm một điều: “Bẩm quan, có điều lão có để ý được trong lúc vô tình. Đó là những đặc điểm khá giống nhau giữa vết phỏng trên tay của tên thầy pháp, với vết phỏng trên trên tay của đứa gia nhân trong nhà họ.” Quan ngờ ngợ hỏi: “Là tên gia nhân bị phỏng do một lá bùa cháy rơi trúng hay sao?” Thầy lang gật đầu: “Là hắn thưa quan.” Quan liền nhanh chóng muốn nghe thầy lang trình bày: “Vậy lão để ý được điều chi?”

“Bẩm quan, lão phát hiện được trong lúc rửa vết phỏng của tên gia nhân, so với một vết phỏng do lửa bình thường thì rất kì lạ.” Lão chống tay xuống cái ghế đá, di chuyển cột sống sau một lúc lâu ngồi yên cho đỡ mỏi rồi nói tiếp: “Điểm kì lạ đầu tiên là bề mặt da tay của tên gia nhân lập tức phòng lệnh ngay khi ngọn lửa rơi trúng. Hiện tượng phòng mạnh và nhanh như vậy thường không xảy ra với một đóm lửa nhỏ bình thường thưa quan.” Quan gật gù, chăm chú nghe thầy lang trình bày tiếp: “Ngay sau khi được rửa bằng nước, lão lại thấy vết phỏng bắt đầu ăn có sự ăn mòn lớp da trên, và điểm ăn mòn này có sự tương đồng khá rõ với vết phỏng trên tay của tên thầy pháp.” Quan huyện liền trở nên thắc mắc, đồng thời cũng bắt đầu xâu chuỗi những điều vừa nghe được để suy nghĩ, quan hỏi: “Tương đồng ra sao?”

“Một vết phỏng kèm vết lở và vết da bị ăn mòn, vết phỏng bị đỏ tấy lên. Vết phỏng này là một vết phỏng chỉ đơn thuần là do lửa như chúng ta thường thấy, nhưng lại có sự trùng hợp trong đặc biệt vết phỏng thì cũng phải có một lời giải thích hợp lý nào đó thưa quan.” Quan huyện gật gật: “Ta hiểu rồi.” Rồi lại trở nên trầm ngâm, im lặng hoàn toàn. Thầy lang nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Tuy vết phỏng trên tay tên thầy pháp có thể khiến hắn không trở thành kẻ trực tiếp giết chết mợ tư, nhưng vì những hành động đáng ngờ của hắn, danh tính, mục đích thật sự của hắn trong nhà họ Lâm, chúng ta cần phải điều tra thêm, thưa quan.”

“Và cần điều tra cả nhà họ Lâm nữa.” Quan huyện nói tiếp lời của thầy lang, làm thầy lang hơi ngạc nhiên. Quan huyện đứng dậy khỏi cái ghế bằng đá, đôi mắt hướng về phía có những ngọn cây cao nhất trong vườn, thần sắc kiên định nói: “Điều tra rõ lí do vì sao tất cả những trong nhà đó lại có thể tin tưởng sự hiện diện của con quỷ đến vậy. Sự thật là có một con quỷ, hay có kẻ đang đội lốt quỷ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.