Mấy ngày qua khó khăn lắm bà mới ngủ được một lát, mà cốt yếu bà ngủ được là do chút thuốc an thần được pha vào trong nước uống nên bà mới ngủ được. Rồi bà lại mộng mị, bà mộng thấy mợ cả sinh cho bà đứa cháu trai. Phải biết rằng trong cái nhà họ Lâm này mợ cả có vai vế cũng như được thương thế nào, việc mợ sinh được mụn con nối dòng nối dõi làm ai cũng mừng.
Bà vào buồng mợ bế cháu, thấy ai cũng cười, ngay cả cậu cũng ân cần với mợ như cái thuở mới cưới. Ấy thế mà khi bà giở miếng bọc vải ra để nhìn mặt cháu thì bên trong không phải là một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm, mà là một cái nhau thai còn nhơ nhớp máu. Đứa trẻ còn chưa thành hình rõ ràng, nhưng bà lại có thể thấy dường như nó đang nhoẻn miệng cười với bà. Thứ chất lỏng nhơ nhớp màu đỏ tràn ra tay làm bà run cả người, hoảng đến độ làm rơi cả cái bọc vải.
“Nó… nó… nó…” Tay bà cứ trơ ra như thế, run run ngước nhìn mọi người. Lúc này những người đứng ở đó, cả mợ nằm trên giường hay ông với cậu đứng cạnh giường đều nở một nụ cười quái dị. Rồi bà nghe thấy cái giọng nói lanh lảnh lẳng lơ của Cẩm Nhung: “Ấy… sao mẹ không bế cháu đi? Mẹ chê cháu à?”
Cái người phụ nữ đã chết từ trước, chết bởi chính tay bà bỗng xuất hiện ở cửa. Mợ ta đi vào, tay còn cầm theo một dải lụa đỏ. Dải lụa thòng xuống đất, kéo theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-ba/2943463/chuong-31.html