Tấn Tuyên kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng mình. Nhưng VuTiệp nãy giờ vẫn quỳ bệt dưới sàn nay bỗng đột ngột phải đứng lên, hai chân nhưmất đi sức lực, lại mềm nhũn đổ ập xuống, Tấn Tuyên vội vã kéo cô lên. “Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên cuống quýt vỗ vỗ vào mặt cô, sao mà đỏ thếnày! Trong ý thức Vu Tiệp bỗng xuất hiện ảo giác, rõ ràng là biết gương mặt TấnTuyên đang chao đảo trước mặt mình, song lúc rõ lúc mờ, một lúc lại giống nhưthoa má hồng lên mặt, một lúc lại thấy như mắt anh trang điểm kiểu màu khói ấntượng, nên cô cười thất thanh: “Tấn Tuyên, anh làm gì vậy, trang điểm xấu thậmtệ thế mà anh cũng chịu làm?” Tấn Tuyên thấy hai mắt cô thất thần mơ màng, không nói gì nổi, vì biết cô đãmất ý thức rồi. Tuy thường xuất hiện thường xuyên ở quán bar và club, nhưng anh biết rõ tác hạicủa thuốc lắc và những chất gây nghiện loại này, thường thì với những ngườikhông thân quen, anh sẽ không tiếp xúc với họ, cũng không tùy tiện uống rượuhoặc thuốc lá người lạ đưa. Ở cái nơi tạp nham như thế này, rất dễ bị ngườikhác lợi dụng. Anh không chơi những thứ đó, nhưng thể nào cũng có người xungquanh anh đụng đến nó, mà lại còn nói là thuốc lắc không nguy hiểm gì cả, chẳngsao. Anh nhìn thấy rất nhiều người sau khi cắn thuốc xong, cảm giác hưng phấnđến mức cả đêm high cực độ, không ngừng lắc đầu lắc cổ, không ngừng uốn éo nhảynhót, sản sinh ra rất nhiều ảo giác. Đến khi tỉnh thuốc rồi thường sẽ mệt mỏivô cùng, một số người chơi quá liều lượng còn có thể tử vong vì hưng phấn quáđộ. Thuốc lắc không thuộc thành phần độc phẩm sinh lý như heroin, nhưng nó có tácdụng thần kinh rất mạnh, hơn nữa còn khiến người ta phụ thuộc vào nó rất nhiều.Thế nên, những người chơi thuốc lần đầu đều cảm thấy không có gì nguy hại, hưngphấn một đêm rồi thuốc sẽ hết tác dụng, nhưng những người chơi qua loại này sẽmang tâm lý thích thú, muốn chơi lại lần thứ hai. “Vu Tiệp, tỉnh dậy đi!” Anh vỗ mạnh hơn vào mặt cô, mới phát hiện ra trên nắptoi-let có vết máu dính, cảm thấy rất hoảng sợ, cô bị thương rồi sao? Cúi đầuxuống mới nhìn thấy ngón tay cô vẫn đang chảy máu. “Tuyên, mau đi thôi!” Lâm Ngữ Âm chạy vào, giục anh ra ngoài. Anh mà không ranữa thì cô không ngăn nổi đám người ngoài kia muốn vào trong này nữa đâu. Lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của Vu Tiệp, muốn xông vào ngay toi-let nữnhư thằng điên, cũng may Lâm Ngữ Âm giúp anh đuổi hết người đi, đồng thời đứngcanh ngoài cửa, nếu không những cô gái khác để hét lên rồi. “Có khăn giấy không?” Tấn Tuyên hỏi Lâm Ngữ Âm. Lâm Ngữ Âm vội vàng móc khăn giấy trong túi ra đưa cho anh. Tấn Tuyên cẩn thận rịt chặt lấy vết thương cho Vu Tiệp, sau đó ôm eo bế bổng côlên, bước ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.” Lâm Ngữ Âm vội chạy đi trước mở cửa ra giúp anh, sau đó đẩy đám con gái đứngvây quanh bên ngoài ra, xuyên qua những tiếng kêu thét, ra ngoài sảnh lớn. Đột ngột, một người cuống quýt chạy vào phòng trong, trên tay cầm một chiếc diđộng, miệng gào lớn: “Phó tổng, biến mau, có cớm đến kiểm tra.” Lâm Ngữ Âm thất thần một lúc, đâm sầm vào lưng Tấn Tuyên đang đột ngột khựnglại, vẻ mặt thắc mắc thò đầu ra nhìn Vu Tiệp đang nằm trong lòng anh, mặt đỏtía tai, miệng đang không ngớt lảm nhảm. Xảy ra chuyện gì thế? “Mau, đi cửa sau.” Tấn Tuyên đột nhiên quay lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho côtheo anh. Lâm Ngữ Âm tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẻ mặt Tấn Tuyên quánghiêm túc căng thẳng, thầm đoán chắc có việc gì rồi, nên đành theo sát TấnTuyên đi cửa sau quán bar thoát ra ngoài. Ba người xuyên qua khu phố nhỏ sau quán bar, nhanh chóng ra đến đường lớn, bênđường có mấy chiếc taxi đang đậu chờ khách, Tấn Tuyên hạ giọng nói với Lâm NgữÂm: “Ngữ Âm, cô mau bắt xe về nhà đi.” Nói xong, ngước mắt đảo qua một chiếctaxi đang đậu đối diện. “Tuyên, cô ấy có bị sao không?” Lâm Ngữ Âm lo lắng nhìn họ. “Đừng nói nữa, cô về trước đi, về đến nhà gọi điện cho tôi.” Tấn Tuyên lo lắnggiục, phải mau mau thoát khỏi nơi này, nếu không để cảnh sát bắt được Tiểu Tiệpthì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lâm Ngữ Âm gật gật đầu, vội vã chui vào một chiếc taxi và đi mất. Tấn Tuyên bế Vu Tiệp sang bên kia đường, chui vào trong xe, trấn tĩnh báo địachỉ đến với tài xế. Họ bây giờ không thể về nhà, nếu để dì Phương nhìn thấyTiểu Tiệp thế này, Vu gia nhất định là long trời lở đất mất. Tấn gia cũng khôngổn, nên anh đành đưa cô đến khách sạn trước, đợi ngày mai Tiểu Tiệp tỉnh dậyrồi tính. Tài xế liếc nhìn họ với vẻ kỳ quặc, ánh mắt thoáng nét không hài lòng, nhấtđịnh là ông ta đang đánh đồng Vu Tiệp với loại con gái hư hỏng thích chơi thuốclắc rồi. Chiếc xe khởi động, Vu Tiệp đột ngột huơ tay loạn xạ, tát bốp vào mặt Tấn Tuyênmột cái: “Xấu quá, xấu quá.” Tấn Tuyên vội vã giữ tay cô lại: “Suỵt, yên lặngnào!” “Anh là ai?” Tiểu Tiệp giằng tay ra, vỗ vào trước ngực anh, gương mặt đầy vẻ mơmàng. Tấn Tuyên kề sát tai cô, khẽ nói: “Anh là Tấn Tuyên.” Tiểu Tiệp đột ngột cao giọng, hét lên: “Không thể nào, Tấn Tuyên đẹp trai hơnanh!” Tấn Tuyên vội vã bịt ngay lấy miệng Vu Tiệp trước khi cô “khai báo” tênanh, liếc nhìn tài xế phía trước. Lúc này đây không thể để lộ danh tính thậtcủa mình được. Bỗng dưng, Tấn Tuyên nhìn thấy ven đường phía trước có hai chiếc xe cảnh sátđứng đậu ở đó, đang kiểm tra taxi qua lại đó, anh thoáng căng thẳng toát cả mồhôi, không ngờ ở đó cũng có người kiểm tra. “Bác ơi…” Tấn Tuyên vừa định mở miệng nói với tài xế. Ông tài xế đã kịp hiểu ý quay đầu xe lại: “Vậy đành đảo thêm một vòng vậy.” Tấn Tuyên gật đầu vẻ cảm kích: “Phiền bác quá.” Tài xế taxi ở quán bar cũng nhìn thấy nhiều người từ trong đó chui ra rồi, muônhình vạn trạng, đủ mọi trạng thái, nên họ cũng bớt được chuyện nào hay chuyệnđó. Rất nhanh, xe đã đến khách sạn Tấn Tuyên chỉ, anh trả tiền rồi dìu Vu Tiệp bướcxuống. Suốt đoạn đường trên xe Vu Tiệp không chịu ngồi im, lúc thì khoa chân múa tay,lúc lại nhào lên người anh cắn vào cổ một cái, khiến bác tài ngồi trước cứ lắcđầu mãi: “Con gái bây giờ… tốt thì không học, mà xấu thì học nhanh lắm.” Tấn Tuyên chỉ còn nước vừa giữ Vu Tiệp lại, vừa cười khan. Phục vụ quầy khách sạn tỏ vẻ bình thản, nhìn những ánh mắt ấy cũng đủ biết,chắc chắn họ đã xem hai người là cặp tình nhân ăn chơi rồi. Thôi bỏ đi, chỉ cần Tiểu Tiệp bình an, mặc kệ họ nghĩ gì. Dìu Vu Tiệp vào phòng, đặt cô lên trên giường xong, Tấn Tuyên mới ngồi phịchxuống chiếc giường đơn bên cạnh thở phào. Vu Tiệp khó chịu lăn lộn trên giường, chốc chốc lại phát ra những tiếng rên, cũngkhông rõ là cô đang nói gì. Âm thanh phát ra khi Vu Tiệp lăn lộn mỗi lúc mộtmãnh liệt, đầu cũng lắc trái lắc phải rất dữ dội, Tấn Tuyên thấy cô sắp lănxuống giường thì vội nhảy nhổm lên muốn giữ cô lại, nhưng vẫn chậm một bước, cảngười Tiểu Tiệp lăn nhào xuống dưới đất. Vu Tiệp đau khổ kêu thét lên: “A, a…” Tấn Tuyên ôm cô ngồi dựa vào thành giường, sờ đầu cô, vuốt mặt cô, xem có bịthương không. Cô mèo hoang nhỏ này hoàn toàn trở nên hoang dã quá rồi. “Đaukhông?” Vu Tiệp lắc đầu thật mạnh, bỗng thấy cơn nóng bức trên người hình như hơi giảmxuống, xem ra cứ lắc đầu mãi sẽ không khó chịu nữa, Vu Tiệp hứng chí lắc đầutrái phải liên tục. “Tiểu Tiệp, đừng lắc nữa.” Tấn Tuyên biết cô bây giờ đã bị ngấm thuốc, một taygiữ lấy đầu cô, tay kia muốn kéo cô ngồi lên trên giường. Nhưng Vu Tiệp khôngthể dừng lại, tránh bàn tay anh ra, vẫn lắc rất mạnh bạo. Tấn Tuyên vận hết sức bế bổng Vu Tiệp lên, hai người luống cuống ngã nhào lêngiường. Cơn đau nhói bất ngờ khiến Vu Tiệp thoáng chốc mất đi cảm giác dễ chịuban nãy, cuống lên bèn há miệng cắn cái người đang đè lên trên người cô. Phía dưới cằm Tấn Tuyên nhói đau, Vu Tiệp dám cắn anh, mà cô đang cơn mê loạnvốn không thể điều khiển sức mạnh, cắn rất mạnh, anh đẩy cô ra, Vu Tiệp mớichịu nhả ra, nằm lăn ra giường. Tấn Tuyên sờ sờ cằm, thấy vết máu trên tay, ôi, bị cô cắn đến chảy máu rồi. Anh hoảng sợ nhìn Tiểu Tiệp nằm trên giường vẫn đang lắc lư đầu, phải làm saođây? Rốt cuộc phải làm gì cô mới tỉnh được? Trong đầu thoáng suy nghĩ, TấnTuyên cúi xuống ôm Vu Tiệp vào lòng, bước nhanh về phía phòng tắm, để cô ngồilên nắp toi-let, mở vòi hoa sen ra, nước ấm chảy róc rách vào bồn tắm. TấnTuyên cầm lấy vòi nước, cho nước chảy xuống người cô. “A a…” Dòng nước chảy mạnh từ trên đầu xuống, chảy qua mặt, qua cổ, trườn lênngười, khiến Vu Tiệp co rúm người, kêu hét liên tục, đầu lắc lư làm nước bắn rakhắp nơi, văng hết lên người Tấn Tuyên. Anh vừa một tay giữ chặt Vu Tiệp, khôngđể cô trốn tránh, anh phải làm cô tỉnh, cứ lắc mãi thế này thì hôm sau cô sẽnhư người chết rồi mất thôi. “Cút đi, cút đi.” Vu Tiệp đau khổ vật vã chống cự, muốn tránh né dòng nước kia,nhưng dù cô cố gắng thế nào, dòng nước vẫn đuổi theo, chảy xuống người cô. Cảngười ướt sũng, nước ấm nóng chảy trên người, lúc đầu còn thấy hơi dễ chịu,nhưng về sau sự nóng ẩm trên da và cơn nóng bốc lên trong người càng khiến côkhó chịu hơn. “Tiểu Tiệp, tỉnh lại đi, anh là Tấn Tuyên.” Tấn Tuyên lo lắng nói to, định gọicô tỉnh dậy. “Tấn Tuyên?” Tiểu Tiệp hơi hé đôi mắt thất thần, khóe môi hơi cong, lảm nhảm,“Tấn Tuyên?” “Anh là Tấn Tuyên đây, em mau tỉnh lại đi.” Tấn Tuyên nghe thấy cô lảm nhảm thìlòng thầm vui mừng, cô nhận ra anh rồi sao? Vu Tiệp dần dần chuyển sang khóc thút thít: “Hu hu, anh lại bắt nạt tôi, lúcnào cũng bắt nạt tôi!” Anh sắp điên mất, cô trong lúc thần trí không tỉnh táođã nghĩ rằng, anh làm vậy là bắt nạt cô, anh đang cứu cô mà! Chết tiệt! Tiếng khóc của Tiểu Tiệp mỗi lúc một lớn, tay cũng mềm nhũn cố đánh lên tayanh. Tấn Tuyên ném vòi hoa sen sang một bên, kéo một chiếc khăn tắm lớn trên giáxuống, lau vội vã lên tóc, lên mặt cô, sau đó quấn cô vào khăn, bế ra ngoài. Tiểu Tiệp cứ khóc mãi, cơ thể khẽ run lên dưới chiếc khăn, Tấn Tuyên vội vàngkéo chăn đắp lên người cô. Nhưng cả người ướt sũng, quần áo đều dính sát vào, da thịt nóng hầm hập bị quấnlại càng khiến cô khó chịu hơn, mà sự ấm áp do tấm chăn mang lại như phụ họathêm cho cơn nóng trong người như thể đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Tiệp dùng cảtay chân cố sức đá văng tấm chăn trên người ra. “Tiểu Tiệp, đừng phá nữa.” Tấn Tuyên bất lực giữ chặt tấm chăn, luống cuốngnhìn gương mặt đau khổ của cô. “Nóng quá, nóng quá.” Hai tay vùng ra khỏi chăn, ra sức gỡ nó ra, cô không cầnđắp chăn, nóng quá, khó chịu quá. Tấn Tuyên đành kéo chăn ra, Vu Tiệp bỗng dưng được giải phóng, thoải mái nằmvật ra giường, chiếc khăn trên người cô đã bị tuột ra, để lộ đôi chân dài dínhsát vào lớp quần ướt. Tấn Tuyên vội vã nhìn đi nơi khác, hít thở thật sâu, cố gắng đè nén mọi xúcđộng trong lòng, xông vào nhà tắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]