Cũng may mà cô chạy nhanh, cơn điên của Vu Lâm cũngchỉ giới hạn trong nhà. Đêm ấy, đến cơm Vu Tiệp cũng không ăn mà chạy thẳng vềtrường. 
Trước khi rời nhà, cô vẫn thấy tên sói háo sắc Tân Tuyên đứng ở một góc nhếchmôi cười trộm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ ánh mắt của Vu Tiệp đãkhiến anh chết tới hơn năm trăm lần rồi. 
Đáng căm hận là cái vẻ đắc ý, hoan hỷ kia giống như một đứa trẻ nghịch ngợm,cuối cùng đã có được đồ vật mà người lớn đã cấm không được đụng đến trong tayvậy. Ánh mắt anh toát lên vẻ khoái chí khi thấy sự phẫn nộ của cô. 
Vu Tiệp bỗng cảm thấy vô vị, tại sao lại phải tức giân cơ chứ, đối với anh tamà nói thì nụ hôn ấy còn bình thường hơn cả ăn cơm. Có lẽ anh ta đã chán chênhững thứ dâng lên tận miệng nên mới muốn chơi thử trò cưỡng ép kiểu này. Nếucô tức giận thì chẳng phải đã thỏa mạn sự ham muốn chinh phục biến thái của anhta hay sao. 
Nghĩ đến vậy, Vu Tiệp nhìn về phía anh cười nhã nhặn, một nụ hôn thôi mà, cũngchả phải nụ hôn đầu của cô nên cũng có tổn thất gì đâu. Miệng anh ta bây giờvẫn ngoạc ra, cô hơi nheo mắt, mép cũng nhếch lên, quy đầu rồi bỏ đi. 
Nhớ tới bóng dáng anh lúc đó, đột nhiên cô thấy tâm trạng tốt hẳn lên. 
Tấn Tuyên, anh không phải thần thánh, càng không phải vị thần hiểu rõ phụ nữ.Anh chỉ biết dùng vũ lực để chinh phục con gái thì mãi mãi chỉ làm cho người tathêm căm ghét mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/57759/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.