"Lại nấp ở đây nhìn trộm ai thế?", một giongnói cợt nhả từ phía sau vọng đến. Vu Tiệp không cần quay đầu lại cũng biết làai. Cô giữ vẻ mặt vô cảm tiếp tục nhìn bữa tiệc thân mật của gia đình dưới lầu,trong lòng hứ lên một tiếng, giao tiếp cũng rộng thật đấy. 
Ân hồn không tan sau lưng lại tiến sát hơn, kề sát vào tai cô khiến cả người côco rúm lại. Cô né sang trái một cách chán ghét, cô cực kỳ ghét sự gần gũi thânmật như thế này với người khác, cảm giác đó khiến cô muốn nổi da gà. 
Mặt anh đã áp vào bên má phải của cô, nhìn theo ánh mắt cô xuống phía dưới lầu,khóe môi dần dần nhếch lên: "Một đứa trẻ con". 
Vu tiệp liếc anh một cái, tôi là trẻ con thì anh là gã đàn ông trung niên rồichắc. Không thèm quan tâm đến anh nữa, cô định vượt qua anh để về phòng. 
Thế nhưng, một cánh tay chắc khỏe đã dang ra trước mặt, cản đường đi của cô.Chẳng phải cô đã sớm quen rồi à? Sao anh ta lại dễ dàng tha cho cô được. Cô khẽnghiến răng hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn xem anh còn muốn giở trò gì. 
"Sao đi nhanh thế? Không nhớ anh chút nào à?" Tấn Tuyên hoàn tànkhông sợ hãi trước đôi mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên khóe môi anh càng lúccàng rộng hơn, mèo hoang nhỏ cành lớn càng thú vị thật. 
Vu Tiệp khẽ "hừ" một tiếng, nhớ à? Ngày nào Vu Lâm cũng báo cáo tintức mới nhất của anh thì việc nhớ hay không cũng có gì khác nhau đâu. Thậtkhông hiểu nổi tâm trạng đa sầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/57758/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.