Vu Tiệp thật sự sắp thua Tấn Tuyên thật rồi, vì khibiết được cô kiên quyết đến dạy học cho Lâm Hữu Nam, anh cũng khăng khăng đếnnhà họ Lâm mỗi ngày. Anh đến tìm Lâm Ngữ Âm! 
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?” Vu Tiệp cuối cùng tìm được cơ hội, kéo Tấn Tuyênvừa ra khỏi phòng Lâm Ngữ Âm vào nhà bếp. 
“Làm gì phải căng thẳng thế?” Tấn Tuyên cười ranh mãnh, dựa vào kệ tủ nhìn VuTiệp đang tức tối. 
“Có phải tôi không đi dạy nữa thì anh mới chịu thôi?” Vu Tiệp thật không thểnào hiểu nổi sao anh làm vớ vẩn như vậy, cô đến nhà họ Lâm, thế mà ngày nào anhcũng chạy đến, là sao? 
Tấn Tuyên cười khẽ, tiến sát lại gần cô: “Tiểu Tiệp, tuy anh rất không vui vìem kiên trì dạy cho tên nhóc hư hỏng kia, nhưng anh đến đây thật sự là cóviệc.” 
“Có việc? Với Lâm Ngữ Âm?” Vu Tiệp hừ khẽ, thì ra anh có chuyện riêng của mình,là đến đây để gặp Lâm Ngữ Âm, chứ không phải là vì cô, nghĩ đến đó mặt cô lậptức dài ra. 
“Ôi, mèo hoang nhỏ buồn à?” Tấn Tuyên khẽ véo má Vu Tiệp, nhìn hàng lông màyđang nhăn lại đến mức có thể kẹp chết muỗi, và cả đôi môi đang bĩu ra, tronglòng cảm thấy vui sướng lạ lùng, mèo hoang nhỏ cuối cùng đã có phản ứng rồi. 
“Tôi chả thèm quan tâm.” Vu Tiệp gạt tay anh ra, quay người định bỏ đi, ai thèmquan tâm đâu, anh muốn ngày nào cũng hẹn hò với các cô gái là chuyện của anh,chẳng liên quan đến cô. Chỉ cần anh không quấy rối là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156182/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.