Hả? Bị bảo vệ phát hiện rồi sao? Hai người đều đờ ra. 
Vu Tiệp sợ tái mặt, mở to mắt nhìn, Trịnh Phong thổi tắt hết những ngọn nến,vội vàng nhảy đến tắt công tắc các dây điện, trong phòng lập tức lại tối mịt. 
Trịnh Phong khẽ kéo các dây bóng đèn xuống, cuộn bừa lại cho gọn rồi chạy đếnđẩy cô cùng trốn xuống bên dưới bục giảng. 
Giọng nói bên ngoài văng vẳng: “Ai đang ở trong đó? Ra ngay.” 
Vu Tiệp bịt chặt miệng, căng thẳng quỳ dưới bục giảng, lo lắng nhìn TrịnhPhong, chỉ thấy ánh mắt cậu đang tỏ ý an ủi mình, cậu khẽ gật đầu ra hiệu sẽkhông sao đâu. 
Thậm chí đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài kia mỗi lúc một gần, bảo vệ đã lênlầu hai rồi! 
Căng thẳng đến nỗi cô không dám hít thở mạnh, cảm thấy bàn tay phải trên đùi ấmhẳn, vội vàng ngẩng lên và nhìn thấy một đôi mắt đang cười, trong bóng đêm càngsáng rỡ hơn, như thể đang phát xạ liên tục, và bàn tay to lớn truyền đến cô mộtsự an ủi dịu dàng. 
“Thầy…” Một giọng nói lúng túng đột nhiên vang lên. Vu Tiệp và nhóc Trịnh ngạcnhiên nhìn nhau, bên ngoài vẫn còn ai khác? 
“Hai người lén lút thậm thụt trốn ở đây làm gì hả?” Thầy giám thị lên tiếngtrách mắng. 
“Chúng em… chúng em đang định đi về.” Một giọng nam run rẩy, có lẽ đang sợ chếtkhiếp. 
“Khoa nào?” Thầy giám thị vẫn tức giận. 
“Thầy ơi, chúng em không làm gì cả, chỉ nói chuyện mà quên mất thời gian thôi.”Giọng nam lên tiếng van xin, bên cạnh còn có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156172/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.