Đại học W, trước cửa nhà ăn. 
Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh đột ngột xuất hiện trước mặt mình, tim nhói đau, khóemắt cậu bên đỏ bên xanh, khóe môi bị rách một đường, cổ vẫn còn những vết đỏnổi bật, cậu… nhất định là đau lắm! 
“Vu Tiệp, cậu không sao chứ?” Nhóc Trịnh nhìn thấy cô thì tảng đá đè nặng trongtim như đã rơi xuống, gương mặt nở nụ cười, tuy cậu biết mặt đang sưng tấy,cười lên sẽ rất xấu, nhưng vừa nhìn thấy cô là niềm vui trong lòng vẫn khôngche giấu được. 
Mắt Vu Tiệp cay cay, cậu nhóc ngốc này, người có sao là cậu mới đúng, sao chỉnghĩ đến mình cô? Khóe môi cố nhướn lên, cô lẳng lặng kéo cậu vào nhà ăn. 
Đặt thức ăn lên bàn, Vu Tiệp ngồi xuống đối diện Trịnh Phong, thấy vết thươngtrên mặt cậu nặng như thế mà vẫn cười dịu dàng, thì nỗi hổ thẹn trong lòng càngtăng! 
“Ăn đi.” Vu Tiệp gắp thức ăn vào bát cho cậu. 
“Đừng lo, tôi không sao.” Nhóc Trịnh mỉm cười nhìn cô cứ thúc giục mình, cậubiết cô cũng rất buồn, nhất định là đang tự trách bản thân. 
“Còn… không sao nữa à…” Vu Tiệp xót xa nhìn vết rách ở khóe môi cậu, máu đãđông lại, đỏ đến chói mắt, gương mặt đẹp trai cũng sưng tấy lên đến mức hơibiến dạng. 
“Chỉ cần cậu không sao là được.” Nhóc Trịnh thấy cô lo lắng thì càng thấy tronglòng ngọt ngào, cô thật sự đang lo cho cậu, chỉ cần cô nhớ đến cậu thì có đaugấp trăm lần, cậu cũng chịu. 
“Tôi thật sự… rất xin lỗi, Tấn Tuyên… hôm qua có lẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156168/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.