Vu Tiệp thực sự đã rời khỏi trường như chạy trốn. 
Buổi học chiều thứ Sáu vốn là tiết thực hành, nhưng do phòng học tạm thời bịchiếm dụng để tổ chức một số hoạt động của trường nên dời sang thứ Tư tuần sau.Vu Tiệp vừa nghe tin nghỉ học đã vội vội vàng vàng xách túi ra về. 
Qủa nhiên, chân vừa bước ra tới cổng trường, tin nhắn của nhóc Trịnh đã tới:“Mình cùng đi ăn tối nhé!”. 
Lúc này đầu óc Vu Tiệp như tê dại, cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồinhắn tin lại: “Buổi chiều được nghỉ, tôi về đến nhà rồi”. 
Ngay lập tức chiếc điện thoại trong tay cô nhanh chóng vang lên tiếng chuôngbáo, một dòng tin nhắn hiện lên: “Tôi không muốn về nhà một mình”. 
Tim Vu Tiệp khẽ nhói đau, ôi trời, cậu ấy nói như thể cô đã làm chuyện gì đángghét thật ấy, tự chuồn về nhà, bỏ mặc cậu ấy cô đơn đi về một mình, sao TrịnhPhong lúc nào cũng khiến cô có cảm giác tội lỗi nặng nề đến thế? Nhưng, Vu Tiệplúc này thực sự rất cần một khoảng không gian của riêng mình, gần đây cô đã mệtmỏi quá rồi. 
“Về nhà rồi sẽ gọi cho cậu”. Bấm xong chữ cuối cùng, cô gửi tin nhắn đi rồi gậpđiện thoại lại, thở phào một cái, rồi nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể dựa người vàolưng ghế, ngắm phong cảnh bay vút qua ô cửa kính. 
Kì lạ quá, nhóc Trịnh bỗng có mặt ở khắp nơi. 
Ngày nào nhóc Trịnh cũng đúng bảy giờ ba mươi phút đứng đợi ở cổng kí túc, hẹnVu Tiệp cùng đi ăn sáng, sau đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156167/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.