Hôm nay là thứ Sáu,Vu Tiệp vốn đã hẹn nhócTrịnh buổi chiều đưa cô về nhà,nhưng giảng viên tạm thời có việc,giữ cô ở lại thêm 1 lúc,đến tận 9h tối mới cho cô về. Nhóc Trịnhvề ký túc trước,lát sau mới đến đón cô,cô cũng về phòng thu dọnquần áo,gần đây thời khá tiết mát mẻ,nên cũng phải mang mấy bộquần áo mùa hè về nhà.
Chào tạm biệt đám bạn cùng phòng xong,Vu Tiệp khoác 1 chiếc ba lôlớn xuống lầu.
Một mình cô đứng chờ ở khoảng đất trống bên dưới,nhóc Trịnh vẫnchưa đến.Vu Tiệp xem đồng hồ,bây giờ đã 9h15 nhóc Trịnh vẫn chưađến,có khi nào cậu ấy bận gì đó đến muộn không,cô đang do dự khôngbiết có nên báo cho cậu không cần đến đưa cô về nữa,tự cô đi là đượcrồi. Vừa móc di động ra,định gọi cho nhóc Trịnh,thì vai phải cô bỗngthất nằng nặng,1 mùi hương quen thuộc xộc vào mũi ,khiến cô thấy timmình đập thình thịch,mỗi 1s trôi qua lại 1 nhanh hơn,anh…sao lại đếnđây?
“Đang đợi anh à?” Tấn Tuyên đột ngột xuất hiện vẫn với nụ cười ranhmãnh,ánh mắt tràn ngập tự tin.
Vu tiệp há hốc miệng,kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?” TấnTuyên mặc 1 bộ âu phục,chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong hơi nhănnhúm,cà vạt bị nới lỏng,treo lủng lẳng trên cổ,trên vai khoác 1chiếc túi đựng laptop,anh mệt lắm sao? Gương mặt đầy vẻ mệt mỏi,chắclà anh vừa tăng ca,vậy tại sao không về thẳng nhà mà còn chạy đếntrường tìm cô?
Tấn Tuyên đón lấy ba lô của cô rồi đeo lên vai mình,choàng vai cô kéođi.
Anh thì thầm bên tai Vu Tiệp: “Trả lời anh trước đã,có nhớ anh không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156158/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.