"Tấn Tuyên! Có chuyện gì thế?"
Cô không hề quen một Tấn Tuyên yếu đuối như thế. Dương như anh đang cố che giấuđiều gì đó, nhưng lại bất cẩn để lộ ra mặt yếu đuối. Anh có tâm sự! Đợi anhbuông ra, Vu Tiệp mới chậm rãi quay người lại. Vừa quay lại, cô bắt gặp nụ cườilạ lùng của anh, trong sáng, đơn giản, đến ánh mắt cũng dịu dàng như nước. Thậtkhông giống anh chút nào!
Tấn Tuyên gạt tóc mái của cô ra, nói: "Anh chỉ nhớ em thôi!". Một câunói đơn giản nhưng lại chứa trọn nỗi nhớ khiến Vu Tiệp thấy lòng mình rungđộng. Anh kéo tay cô ngồi xuống giường: "Khi làm việc có thể anh sẽ quênem nên em cũng xem như không có anh là được!". Anh đi thẳng đến bàn, cởiáo ngoài ra vắt lên ghế rồi ngồi xuống và bắt đầu mở laptop.
Vu Tiệp nhìn anh tập trung vào màn hình máy tính làm việc. Anh... để cô ngồithế ư? Không cần cô giúp, chỉ cần cô ngồi cạnh thôi sao? Bao thắc mắc dồn trongđầu nhưng thấy dáng vẻ chăm chú của anh, cô lại không thể hỏi cho ra nhẽ được.Vu Tiệp cứ ngồi lặng lẽ bên giường nhìn anh làm việc. Có lẽ anh đang làm bảnbáo cáo kế hoạch, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, tiếng gõ lách tách vanglên trong phòng, ngoài ra không còn một tiếng động nào khác. Lưng anh rấtthẳng, cơ bắp mạnh mẽ lấp ló sau lớp áo sơ mi, ánh đèn chiếu trên người anhphân bóng lưng thành hai mảng sáng tối, mái tóc đen dày đã dài đến gáy, gươngmặt nhìn nghiêng rất đẹp trai, dưới ánh đèn đường nét càng hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156157/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.