Vu Tiệp đứng trong gian phòng của khách sạnNewman, bỗng có cảm giác thật không còn gì để nói, tại sao lần nàocô và Tấn Tuyên hẹn nhau cũng đều ở trong khách sạn? Cảm giác thậtkỳ quặc, như đang lén lút yêu đương vậy, họ đâu thảm tới mức này.Nhưng họ đúng là rất đáng thương, gia đình hai bên đều không chấp nhậncho họ yêu nhau, không ở nhà được, rạp chiếu phim lại đông người, quáncà phê cũng không tiện, nơi duy nhất yên tĩnh chỉ có khách sạn.
Tấn Tuyên chỉ tấm gương trên tường, cười khổ: “Lần trước đấm vỡgương, suýt nữa thì bị khách sạn liệt vào danh sách đen”.
Vu Tiệp vô cùng hổ thẹn, cô đã khiến Tấn Tuyên đau lòng đến mất bìnhtĩnh mới đấm vỡ tấm gương đáng thương đó. Lúc ấy, cô cũng rất đaubuồn, cô ngỡ chỉ cần khiến Tấn Tuyên hận mình thì sẽ không bị bóbuộc nữa. Nhưng cô quá ngây thơ, cho dù anh có được sự nghiệp thì vếtthương trong lòng đến bao giờ mới khép miệng?
Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp ngồi xuống giường, rồi cả hai người cùng ngãnhào xuống. Vu Tiệp hoảng hốt kêu lên, định bỏ chạy nhưng lại bị TấnTuyên ôm chặt, nụ cười của anh mỗi lúc một tươi rói.
“Đã hứa sẽ ở với anh mà”.
Cô nghẹn lời, nỗi hổ thẹn tự trách đã khiến cô không chống cự nữa.
Tấn Tuyên dần áp sát lại, khẽ hôn lên khoé môi cô, nụ cười hài lòngmỗi lúc một rạng rỡ, mèo hoang ngoan ngoãn thật đáng yêu!
Anh dựa người vào đầu giường song song với Vu Tiệp, tay khẽ ve vuốtkhuôn mặt cô, hài lòng ngắm sắc hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156142/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.