Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, đêm ấy tôi đã bị ma nhậpsao?
Đêm ấy, Vu Tiệp hẹn tôi đến ăn cơm với gia đình ba người họ. Lúc xong bữa, tôibế Tiểu Bái Nhiên chưa đầy hai tuổi ra ngoài trước, vợ chồng Tấn Tuyên đi tínhtiền. Tiểu Bái Nhiên đã biết bập bẹ những câu đơn giản, nhưng không biết gọichú, lần nào dạy nó, nó cũng chỉ bĩu môi không chịu nói. Có lẽ chỉ khi có mẹ ởbên, cậu nhóc mới chịu nghe lời!
Tiểu Bái Nhiên thường không cho người lạ bế, tôi phải luyện n lần trước mặt VuTiệp thì Tiểu Bái Nhiên mới nhận ra mùi của tôi, không trốn tránh tôi nữa. Kếtquả là, tôi nói Tiểu Bái Nhiên giống con chó con nên bị Tấn Tuyên đá cho mộtcú! Vốn là thế mà, nhận ra hơi người mới cho bế, không phải chó con thì là gì?Nhưng câu này không thể nói thường xuyên được, Vu Tiệp mà nghe được sẽ nổi cáumất!
Mắt Tiểu Bái Nhiên đã díp lại, mới chín giờ hơn mà đã buồn ngủ rồi, cậu nhócnày chắc chắn ban ngày đã chơi mệt lắm rồi đây! Tôi bế Tiểu Bái Nhiên lên caohơn, cho nó tìm một tư thế thoải mái gục lên người tôi, có lẽ sắp ngủ đến nơirồi.
Bỗng nhiên, một cô gái lạ thoáng lướt qua trước mắt, tôi giật mình ôm chặt TiểuBái Nhiên theo phản xạ, nheo mắt nhìn cô ta. Gương mặt ấy ngược sáng nên rất mờnhạt, một cặp kính râm che kín nửa khuôn mặt, cô ta hạ giọng cầu cứu:"Giúp tôi với!". Giọng trầm nhưng rất hay, dịu dàng như có đường.Chưa đợi tôi phản ứng, cô ta đã bế Tiểu Bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156132/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.