Suốt hơn một tháng qua Mikey thực sự chỉ quanh quẩn bên cạnh Takemichi, cậu cũng khá bất ngờ khi chỉ vì cậu bị thương nhẹ mà lại chịu ở lại chăm sóc. Cậu vẫn nghĩ giờ cũng chỉ là mối quan hệ giường chiếu, cả tháng trời không được động chạm hắn đáng ra phải bỏ cậu đi rồi mới phải.
Hơn nữa, do cậu cố tình bỏ trốn mà mới ra nông nỗi này, có lẽ theo nhẽ thường tình thì hắn phải mặc kệ cậu rồi.
Mikey cảm thấy ở bên thiếu niên này thật sự như một liều thuốc an thần vậy, thật sự thì, lâu lâu mệt mỏi anh vẫn luôn gọi Takemichi là fluoxetine¹. Takemichi cũng không quan tâm, lâu lâu lại thành quen mà lên tiếng đáp lại.
Anh chỉ thầm nghĩ, nếu được hạnh phúc như này mãi mãi thì tốt biết bao. Chỉ là bản thân đã đi vào con đường này rồi, với một người như Takemichi khó mà chấp nhận. Phải chăng gã không bước vào trong nó, gặp lại được cậu, thì có lẽ giờ đã trở thành-
"Mikey-kun! Nhìn xem, tao đi lại được rồi!"
Hắn đang nhâm nhi tách cafe trên tầng thượng thì Takemichi chạy lên, thấy cậu đi đứng bình thường cùng vẻ mặt hớn hở ấy, đã rất lâu rồi từ khi ở đây Mikey không nhìn thấy nó
"Cẩn thận chút, mới đi lại được mà đúng không."
Đã là đầu tháng mười hai, trời đã chuyển lạnh đủ để người ta phải mua những chiếc áo len, áo khoác dày để làm ấm cơ thể. Đợt gió thổi khe khẽ lúc này cũng đủ làm cậu run lên
"Trời vào đông rồi, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mitake-song-song/2603679/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.