Ngay khi hoàng hôn vừa tắt, trên bầu trời bao la, hàng nghìn hàng vạn những ngôi sao nhấp nháy. Chỉ có ngôi sao Bắc Đẩu là sáng nhất, đứng kiêu hãnh một mình như một thiếu nữ đẹp giữa bức tranh trời thu. Màn đêm dần dần buông xuống. Mọi nhà trong xóm đã lên đèn từ bao giờ.
Vũ trụ cũng bao la như biển người này vậy, ngôi sao Bắc Đẩu mà cô luôn tìm kiếm ở đây nó không sáng như thế để dễ dàng nhận ra.
Bảo Liên mở cửa nhà, may sao cơn mưa vừa rồi chỉ là mưa rào.
Vừa vào nhà cô đã ngã lên sofa nằm, mặc kệ cuộc đời.
"Rầm"
Chưa nằm được ấm lưng, cô đã phải chồm người dậy vì âm thanh. Cô bước đến cửa thì thấy dượng mình đang nằm vật ở đó.
Cô thở dài một hơi, cô cực kì ghét mùi rượu.
Cô cố gắng đỡ ông dậy nhưng do sức yếu nên cứ đi một đoạn là ngã.
-Bảo Liên à...
Tiếng ông thì thào vào mang nồng nặc mùi rượu làm cô thực sự muốn quăng cái bao tải chết tiệt này đi, nhưng vì chính tình nghĩa mười năm nên cô đành nuốt cái khó chịu vào trong rồi tiếp tục "khiêng" ông đi.
Sau một hồi lê lết, cô rốt cục cũng vào được phòng ông. Cô nhanh chóng đặt ông xuống giường rồi ra ngoài.
Nhưng hình như có một thế lực bí ẩn nào đó ép cô sát vào người ông làm cô không tài nào di chuyển được. Giờ cô mới để ý đế cánh tay đầy lông lá của ông đang luồn qua eo mình và giữ chặt, dù đã cố vùng vẫy nhưng hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/missing-someone/128588/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.