Sáng sớm Chủ Nhật trong lành hiện lên qua ánh nắng xuyên qua màn rèm.
Cô có thể nhìn thấy một vệt sáng cắt ngang khung cửa sổ, mặt trời đã ló rạng và bình minh đang hiện hữu, một ngày để bắt đầu những mong manh mau qua.
Cô ngồi dậy tắt đồng hồ báo thức, sáng nay cô có tiết sớm.
Vươn vai một cái, cô nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân.
Ngày bình an mang tin yêu cho những con người khát khao một sự sống.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô gục đầu xuống bàn, chẳng biết là vì lời giảng văn của cô giáo quá đỗi "êm dịu" hay sao.
Cô nhíu chân mày, hình như là cô ốm rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, cô xin phép bà cô cho cô xuống phòng y tế.
Nằm ở phòng y tế được hơn hai tiết, cô cảm thấy chán hơn là mệt mỏi.
Nhìn mãi cái trần nhà trắng tinh không có lấy một màu sắc khác biệt, đối với cô là "mệt mỏi phát chán"
Cô đi ra ngoài hóng mát tý, nhưng lại choáng không chịu được nên đành phải đi vòng lại nơi ít gió.
Khung cảnh trời thu đúng thực là rất hấp dẫn lòng người.
Cô đi chậm, lần này là vì cô không nhìn rõ đường nên đi chậm.
Tiếc thật, trong khuôn viên trường có một cây tùng rất to, trốn tiết được thì nhất định phải đến đó ngắm cảnh và ngủ nghỉ, trốn tiết mà ốm nặng thì cũng như không.
Cô đi ngang hồ bơi thì thấy có người kêu cứu, chắc là trượt chân hay gì đấy vì anh ta không mặc đồ bơi.
Không suy nghĩ hay toan tính quá lâu, cô nhanh chóng lao xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/missing-someone/128587/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.