Khi Minh tự mình đơn độc, trong chính giấc mơ của mình, chẳng hiểu vì sao có chút mơ hồ nhìn thấy một nụ cười quen thuộc của ai đó. Tiếp đến, là cảm giác có một vòng tay siết chặt cơ thể cậu. Mọi sự lạnh lẽo bên trong, ấy vậy mà nương theo hơi thở ấm áp kia dần biến mất. Trả lại cho cậu một giấc ngủ ngon lành!
Sáng hôm sau, mới sáng mà cậu đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Minh lười biếng, nhắm mắt theo thói quen hối Nhã mau chóng nghe máy, tiếp tục im lặng thở đều. Chợt nhận ra có chỗ không đúng, chỉ tầm hai giây sau, mắt cậu lại mở ra, tự bản thân cũng thấy mình thật vớ vẫn!
Hơi chồm người về phía tủ đầu giường, Minh với lấy điện thoại rồi trượt tay nhấn nút nghe máy. Giọng cậu vừa lười nhác vang lên, phía bên kia đã nói như nã đạn:
- Con lợn kia còn ngủ à, anh em trốn học đến thăm cậu đây sao còn không mau ra đón?
Minh bật dậy ngay lập tức vội hỏi lại:
- Cái gì, tới nhà tôi á, cậu đang ở đâu?
Giọng Dũng ở đâu liền chen vào:
- Trước nhà nè, mau ra đây!
Nghe vậy, Minh nhanh chóng xuống giường, thấy Nhã vẫn còn ngủ. Cậu cũng mặc kệ bước ngang qua. Tiến vào nhà tắm rửa mặt sạch sẽ, rồi lật đật chống nạng đi ra ngoài.
Vừa ra tới phòng khách, đã nhìn thấy ba thanh niên đang ngồi chễm chệ ở đây, cậu vừa chống nạng đi đến miệng vừa lẩm bẩm:
- Sao tới sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-tu-kiep-nao/2531253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.