DỊCH: MIN
Mấy phút sau, Lâm San cúp điện thoại, nghiêng đầu nói với Hoắc Kiêu: “Buổi trưa đi dùng bữa cùng mẹ.”
Bà luôn thích dùng câu mệnh lệnh, không cho bất cứ cơ hội bàn bạc nào.
Hoắc Kiêu gật đầu, thuận miệng dò hỏi:“Còn có ai nữa ạ?”
Lâm San kéo chiếc gương phản quang ra, tỉ mỉ kiểm tra lớp trang điểm và kiểu tóc của mình: “Con còn nhớ thầy Ninh chứ? Còn có mấy người bạn học của mẹ, đã từng nhắc qua với con rồi.”
Mẹ con hai người đều tốt nghiệp từ N đại, trước kia Hoắc Kiêu cũng đi theo Lâm San gặp mặt mấy thầy hướng dẫn và bạn học của bà, thế nhưng chưa từng thấy mẹ mình chú ý hình tượng như thế này bao giờ.
Cho nên anh suy đoán: “Dì Văn kia cũng có mặt ạ?”
Động tác của Lâm San hơi ngừng lại, trên gương mặt xẹt qua tia không tự nhiên: “Đúng.”
Hoắc Kiêu nghi ngờ: “Vậy tại sao trước nay con chưa từng nghe thấy mẹ nhắc tới dì ấy?”
Lâm San gập chiếc gương lại, trả lời đến giọt nước cũng không lọt: “Bà ta luôn ở nước ngoài, vừa mới về nước, chẳng qua lại với mọi người mấy.”
Hoắc Kiêu không hỏi tiếp nữa, hỏi cũng chẳng hỏi ra được cái gì, Lâm San biết quanh co nhất, không thể đào được đáp án mà anh muốn từ trong miệng bà.
Địa điểm dùng bữa trưa là một nhà hàng đồ Hồ Nam, thầy Ninh là người Tinh thành, thầy trò tụ họp bao nhiêu năm nay đều ăn đồ Hồ Nam.
Đến nơi đậu xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549433/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.