Chương trước
Chương sau
DỊCH: MIN

 

Miệng của Vương Nhược Hàm không buông tha người, nhưng lại biết sợ nhất.

Hoắc Kiêu trong tai nghe không lên tiếng, Vương Nhược Hàm chớp mắt, chỉ sợ anh giận thật, cô lại bắt đầu nịnh nọt.

Công Tôn Ly của Hoắc Kiêu vượt qua tháp lấy được Double-kill, cùng lúc đó âm thanh nền của trò chơi vang lên hiệu ứng kích sát, Vương Nhược Hàm ti bỉ khen ngợi nói: “Trời ơi, đây là quốc phục Công Tôn Ly đúng không, đẹp trai quá đi mất, tôi đều không kìm nổi vứt điện thoại xuống vỗ tay cổ vũ cho anh đấy.”

Công Tôn Ly phối hợp chiêu thức với Cô Vụ chắt đứt vạch máu cuối cùng sau đó thoát thân, Vương Nhược Hàm thao tác tướng hỗ trợ ngựa không ngừng vó chạy theo sau, vừa phóng kĩ năng để anh quay về thành hồi máu, vừa chậc chậc tiếc nuối: “Tại sao anh không đi đánh chuyên nghiệp? Có phải anh hack không? Đây là tốc độ tay mà nhân loại có thể sở hữu sao? Đừng dạy tiếng Anh nữa, anh nên đi theo đuổi giấc mộng thể thao điện tử, tôi nói thật đấy.”

Ngữ khí của cô rất khoa trương, thi thoảng còn phát ra tiếng cảm thán sinh động, điệu bộ nghiêm túc, từ ngữ thành khẩn. Mấy lần như thế, cuối cùng Hoắc Kiêu cũng phá vỡ phòng tuyến, không kìm nổi khẽ cười, xin tha nói: “Cô bớt nói hai câu đi, chị gái.”

Vương Nhược Hàm cười hì hì hai tiếng, chẳng biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, có Hoắc Kiêu ở đây, cô hệt như Tôn Ngộ Không gặp Như Lai Phật Tổ vậy, bị cảm giác an toàn không rõ rệt bao vây, cho dù là trận thế có khó khăn thế nàoc ũng không cần lo lắng đến chuyện thắng thua.

18 phút, cho dù khoảng giữa bọn họ có chệch một chút tiết tấu, nhưng cuối cùng cũng may mắn lấy đứa vé đánh trận sau.

Trong thời gian đợi trận đấu bắt đầu, Hoắc Kiêu suýt một tiếng, mở miệng nói: “Tôi nhớ tới một chuyện.”

Vương Nhược Hàm hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng điệu của Hoắc Kiêu rất bình tĩnh, còn mang theo chút cười cợt chế giễu: “Sao tôi lại nhớ, hai ngày trước có người nói, không muốn có bất cứ liên quan gì tới tôi nữa.”

Vương Nhược Hàm bỗng nghẹn lại, không biết nên tiếp thế nào.

Hoắc Kiêu không khiến bầu không khí ngượng ngập quá lâu, nhanh chóng nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”

Anh đã đưa bậc thang, Vương Nhược Hàm cũng tiện bước xuống: “Ừ, không được à?”

Có thể nghe ra tâm trạng của Hoắc Kiêu khá tốt: “Đương nhiên là được.”

Vương Nhược Hàm thở phào một hơi.

Cô không ghét con người Hoắc Kiêu này, cô chỉ phản cảm với kiểu thăm dò, lấy lòng như có như không trước kia của anh.

Vì không đoán ra được anh mấy phần là thật lòng mấy phần là đùa giỡn, Vương Nhược Hàm biết được những sự tích trước kia anh tán tỉnh Chu Dĩ, cô càng rõ ràng các điều kiện của cô mà nói đều rất bình thường, có tài cán gì mà có thể khiến giáo sư trẻ tuổi như Hoắc Kiêu hứng thú với cô chứ.

Nói cho cùng ba tháng trước đều tại bầu không khí nhiễu loạn, thoát ly hoàn cảnh cố định, có chút tình cảm đã được khơi gợi ra hết.

Cô chỉ là một cô y tá phổ thông, không phải là người cùng một thế giới với anh.

Vương Nhược Hàm không thể đối phó được với những chiêu trò kia của anh, cho nên mới đề cập tới chuyện không dính dáng gì đến nhau nữa.

Vậy còn hiện tại thì sao?

Vương Nhược Hàm chẳng thể hiểu nổi chính mình, vừa rồi tại sao lại cảm thấy khẩn trương, thậm chí là lo lắng, sợ hãi.

Cô phát hiện bản thân không hi vọng trạng thái trước mắt bị phá vỡ.

Vậy thì Hoắc Kiêu đối với cô mà nói được coi là gì, bạn bè sao?

Mấy ván tiếp theo, Vương Nhược Hàm hiển nhiên đã ít lời hơn, Hoắc Kiêu cũng không chủ động gợi mở chủ đề, hai người hệt như đang chìm đắm trong trận PK, nghiêm túc chiến đấu.

Một ván game tốn gần 20 phút đồng hồ, chẳng rõ thời gian trôi đi đâu mất, chớp mắt đã sắp 10 giờ rồi.

Vương Nhược Hàm thấy không còn sớm nữa, đề cập tới chuyện phải đi tắm với nghỉ ngơi, Hoắc Kiêu bảo được, nói với cô: “Gần đây có khả năng tôi không có thời gian rảnh để chơi.”

“Tôi biết rồi, không sao, anh làm việc đi.”

Nếu người ta đã nói như thế, mấy ngày sau Vương Nhược Hàm cũng không tìm Hoắc Kiêu nữa, cũng không chơi game một mình.

Đồng nghiệp có việc đổi ca với cô, Vương Nhược Hàm hai hôm liên tiếp làm ca đêm, cả người mệt mỏi vô cùng.

Buổi sớm thứ tư, sau khi giao ban xong, cô về văn phòng nằm bò ra bàn ngủ 1 tiếng đồng hồ, tránh khỏi việc ngủ gật trên đường.

Khi về tới nhà đã sắp 10 giờ sáng, ánh nắng tươi sáng, chim kêu đầu cành không nghỉ, bầu trời mùa hè cao xanh vời vợi, cây cỏ trên giá cùng dạt dào nguồn sống.

Vương Nhược hàm ngáo một cái quay về phòng ngủ, cởi áo khoác chống nắng ra tiện tay vắt lên vai, ba ngày chưa gội đầu, dầu trên đỉnh đầu đã bóng nhẫy.

Đại khái là do cô buồn ngủ sinh ra ảo giác, thế mà lại nhìn thấy một bóng trai đẹp trẻ tuổi trong vườn.

Mắt Vương Nhược Hàm nhập nhèm, vốn định đi qua cái bóng ảo kia, nhưng phía trước lại bị một cánh tay ngăn cô lại.

Cô chẳng coi ra gì, nhấc chân tiếp tục bước về phía trước, nhưng không hề xuyên qua dễ dàng như trong tưởng tượng, lồng ngực đập lên cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi, Vương Nhược Hàm bị bật lại, lùi ra sau hai bước.

Đợi đến khi đứng vững, cô cũng bàng hoàng tỉnh lại, chớp chớp hàng mi, nhìn chằm chằm người trước mắt ngẩn người.

Hoắc Kiêu giơ hai tay lên tỏ vẻ bản thân mình trong sạch: “Tôi chưa động vào nhé, là cô tự đụng ngực mình lên đấy.”

Cuối cùng Vương Nhược Hàm mới phản ứng được vừa rồi xảy ra chuyện gì, hít sâu một hơi, trợn tròn hai mắt, bắt chéo tay bảo vệ vùng ngực, cô nghiêng người thẹn quá hóa giận hét lên: “Con mẹ nó sao anh lại ở đây?!”

Hoắc Kiêu nâng mắt lên, dùng ánh mắt chỉ về hướng biển văn phòng làm việc, hỏi lại cô: “Nói cô đấy, tôi ở đây thì có thể làm gì chứ?”

Vương Nhược Hàm kinh ngạc, dùng hai tay xoa má: “Làm đẹp hả?”



Hoắc Kiêu đáp lại bằng một ánh mắt ý như “Cô nói xem?”

Thấy biểu cảm trên gương mặt Vương Nhược Hàm càng ngày càng quái lạ, Hoắc Kiêu cau mày, vội vàng thanh minh nói: “Tôi đưa mẹ tôi tới làm mặt, nghĩ gì đấy?”

“À, mẹ anh hả.” Vương Nhược Hàm hít mũi, đi vào trong nhà.

Hoắc Kiêu đi theo sau lưng cô, hỏi cô: “Vừa tan ca đêm hả?”

“Ừ.”

Hoắc Kiêu hỏi tiếp: “Ăn sáng chưa?”

Vương Nhược Hàm hời hợt gật đầu.

Hoắc Kieu vươn tay túm lấy quần áo cô: “Rốt cuộc là ăn chưa?”

Vương Nhược Hàm không nhúc nhích được, hai tay múa loạn lên đập anh: “Anh quan tâm tôi ăn hay chưa làm gì.”

Hoắc Kiêu buông tay, ngữ khí ấm áp nói: “Lúc tôi đến mang thêm một phần, hay là cô ăn xong thì hẵng lên nghỉ?”

Vương Nhược Hàm quay đầu, không thể tin nổi nhìn anh.

Hoắc Kiêu cau mày, hệt như không kiên nhẫn: “Ăn hay không?”

Vương Nhược Hàm cào mặt: “Đồ gì?”

Hoắc Kiêu nói: “Chính là mấy thứ lần trước cô gọi ấy, bánh khoai, hăm bơ gơ gì đó.”

Vương Nhược Hàm kéo dài âm cuối “Ồ” lên, trong mắt mang theo ý cười.

Hoắc Kiêu bị cô nhìn có hơi chột dạ, nghiêng mắt tránh đi, giục cô mau đẩy cửa vào trong.

Nghe thấy cửa sau vang lên tiếng, Phương Xuân Hoa ở trong nhà gọi: “Hàm Hàm về rồi hả?”

Vương Nhược Hàm cao giọng trả lời: “Vâng.”

Hôm nay có ba bốn người khác ở trong, phòng làm việc tầng một trừ mẹ cô ra, còn có những nhân viên khác trong tiệm đang giúp đỡ, Vương Nhược Hàm chào hỏi với mấy chị nhân viên, lúc lên tầng hơi liếc mắt vào trong một cái.

Phương Xuân Hoa đang đắp mặt nạ cho người ta, vị khác kia có lẽ là mẹ của Hoắc Kiêu, cô không dám nhìn nhiều thêm, vội vàng chạy lên lầu về phòng.

Đợi đến khi làm vệ sinh cá nhân xong, Vương Nhược Hàm dùng khăn lông quấn chặt lấy mái tóc ướt, lúc quay xuống tầng 1 thì Hoắc Kiêu đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh chỉ chỉ, ra hiệu cho cô đồ ăn sáng để trên bàn trà.

Vương Nhược Hàm nhảy qua hai bậc thang cuối cùng, đứng vững trước mặt Hoắc Kiêu.

“Này.”

Hoắc Kiêu nâng mắt lên nhìn cô: “Gọi tôi à?”

Vương Nhược Hàm gật đầu, xòe tay đưa đồ qua.

Hoắc Kiêu nghiêng người đỡ lấy, là một chiếc móc có hình con thỏ nhỏ màu hồng, bên cạnh còn có một củ cà rốt.

“Tặng tôi à?”

Vương Nhược Hàm chỉ móc khóa nói: “Những viên đá nhỏ mà lần trước sanh nhìn thấy ấy, cái này chính là thành phẩm.”

Hoắc Kiêu à một tiếng, cười nói: “Cảm ơn nhá, cô đúng là khéo tay.”

Vương Nhược Hàm nhún vai: “Đâu có.”

Hoắc Kiêu lại nhìn chiếc móc kia, rồi bỏ nó vào trong túi.

Vương Nhược Hàm khẽ ho một tiếng, ngồi lên ghế sô pha đối diện, hơi kì cục, đây rõ ràng là nhà cô, sao lại bó chân bó tay không thoải mái thế này.

Ngay cả lúc ăn hăm bơ gơ, cô cũng cắn từng miến nhỏ một, tư thái dè dặt có thể sánh ngang với Đại Ngọc. (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.)

Hoắc Kiêu nhìn cô một hồi, mở miệng hỏi: “Không đói à?”

Vương Nhược Hàm mở to đôi mắt vô tội: “Hử?”

“Hay là nguội rồi không ngon nữa?”

Vương Nhược Hàm chẳng hiểu sao: “Đâu có, rất thơm mà.”

Hoắc Kiêu mím môi: “Trông cô ăn có vẻ không tình nguyện lắm.”

Vương Nhược Hàm: “….”

Cô ngoàm một miếng đưa hết số bánh còn lại vào trong bụng, hai má phồng lên.

Trông bộ dạng ăn như hùm của cô, Hoắc Kiêu hài lòng gật đầu, dường như đang nói, “Như thế này mới đúng mà.”

Nhai nuốt hoàn thành, Vương Nhược Hàm uống sữa bò, hỏi Hoắc Kiêu: “Sao dì lại tới chỗ này?”



“Buổi chiều bà ấy có buổi tọa đàm, nói muốn đi chăm sóc da, tôi nghĩ tới cô ngay.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, cẩn thận hỏi: “Mẹ anh, cũng là giáo viên à?”

Hoắc Kiêu nói: “Không, trước kia công tác ở tòa soạn, năm nay vừa nghỉ hưu, làm bên mảng chính trị quốc tế.”

Vương Nhược Hàm oa một tiếng, nghe đã thấy rất trâu bò.

Hoắc Kiêu mải chăm chú lên màn hình điện thoại, có lẽ là đang đọc tài liệu quan trọng nào đó.

Mấy phút sau anh ngẩng đầu lên, hỏi Vương Nhược Hàm: “Ngon không?”

Vương Nhược Hàm sờ bụng: “No rồi.”

Hoắc Kiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Vậy thì mau đi ngủ bù, bên kia chắc xong rồi.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, đứng dậy khỏi sô pha.

Bước được hai bước, cô ngoảnh đầu lại, hỏi Hoắc Kiêu: “Ấy, cái đó, anh phải ở Kim Lăng bao lâu nữa?”

Hoắc Kiêu nghĩ ngợi, trả lời cô: “Vẫn chưa chắc chắn, phải xem sắp xếp bên mẹ tôi.”

Anh cong môi cười rộ lên: “Sao thế?”

Vương Nhược Hàm tránh tầm mắt ra chỗ khác, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ hỏi thôi.”

Hoắc Kiêu thấy cô vội vã chạy lên cầu thang, giống hệ tnhư con thỏ hoảng loạn chạy trốn.

Không tới hai mươi phút, Lâm San đã ra khỏi căn phòng kia, đi ra cùng còn có Phương Xuân Hoa.

“Chị có thấy hài lòng không”

Lâm San mỉm cười gật đầu: “Khá tốt.”

Bà hất cằm lên nhìn Hoắc Kiêu: “Con nói xem, trông thế nào?”

Hoắc Kiêu cười nói: “Trẻ ra chục tuổi, cảm ơn dì nhiều.”

Phương Xuân Hoa xua tay: “Có thời gian thì năng tới, mẹ cháu vốn đã trẻ trung, khí chất lại tuyệt nữa.”

Lâm San và Phương Xuân Hoa trao đổi phương thức liên lạc, ba người đi ra tới cổng thì tạm biệt nhau, quay về trên xe, Hoắc Kiêu hỏi mẹ: “Tiệm này cũng không tồi chứ?”

Lâm San đặt túi xách xuống, sửa sang lại mái tóc: “Cũng tạm, mẹ nghe bà chủ nói con gái bà ấy làm y tá hả? Sao con lại quen biết người bạn này?”

Hoắc Kiêu khởi động xe, đánh tay lái trả lời: “Đương nhiên là quen ở bệnh viện.”

Nghe thấy vậy sắc mặt Lâm San trầm xuống: “Con bị ốm à?”

Hoắc Kiêu trả lời “Vâng” , bà đúng là chẳng nhìn ra được.

Lâm Sam hỏi tiếp: “Không thoải mái chỗ nào?”

Hoắc Kiêu chỉ nói: “Hai hôm trước bị cảm cúm, đã đỡ hơn rồi.”

Lâm San trợn mắt nhìn anh, dùng giọng nghiêm túc trách móc: “Con là kiểu không thích vận động, cả ngày ngồi trước màn hình máy tính, thể chất quá kém, chẳng khác gì bố con.”

Hoắc Kiêu lựa chọn im lặng, kệ bà tiếp tục trách móc.

“Tắt điều hòa đi, giờ cũng không nóng, cả người sống trong nhung lụa mãi thành quen.”

Hoắc Kiêu nghe lời làm theo, tắt điều hòa, hạ cửa kính xe xuống.

Lâm San mà lên tiếng thì nói không ngừng nghỉ, có những lúc miệng lưỡi trơn tru cũng chẳng phải là ưu điểm gì cho cam.

Gió hè oi nóng cuốn vào, thổi bay lọn tóc.

Đèn đỏ sáng lên, xe vừa dừng trên ngã tư thì tiếng chuông điện thoại của Lâm San vang lên, Hoắc Kiêu vô cùng cảm tạ người gọi điện tới kia.

Bà tiếp điện thoại, nói đến chuyện công việc, Hoắc Kiêu thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát.

Từ học kì trước khi biết được đối thủ một mất một còn cũng tham dự vào buổi giao lưu học thuật này, Lâm San đã liên tục đi thẩm mỹ viện, người phụ nữ ngày thường đến trang điểm còn không thích bỗng nhiên thích trưng diện, Hoắc Kiêu không biết được Văn Ánh Mai trong truyền thuyết kia với mẹ anh rốt cuộc là có khúc mắc gì.

Thế nhưng có tò mò hơn nữa cũng không có gan đi hỏi, chỉ nói mình có người bạn trong nhà kinh doanh thẩm mỹ viện, thuận tiện đưa Lâm San tới “Xinh đẹp vô tội” (Tên cửa tiệm của bà Phương Xuân Hoa)

Anh rất thản nhiên thừa nhận hành động này xuất phát từ lòng riêng, những lý do hợp lý mà anh có thể nghĩ tới không nhiều, cho nên phải tóm chặt mọi cơ hội có được chạy tới tạo cảm giác tồn tại.

Cảm giác trong túi có thứ gì đó lòi ra, Hoắc Kiêu túm chiếc móc treo ra, đặt lên trên tay nhìn ngắm, sau đó tiện tay buộc lên trên móc chìa khóa.

Con thỏ nhỏ này ngắm lâu rồi còn khá giống người nào đó.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.