Chương trước
Chương sau
DỊCH: MIN

 

Hoắc Kiêu không gửi tin nhắn tới nữa, Vương Nhược Hàm thoát ra khỏi wechat, quay lại màn hình chính, cô lật qua lật lại, sau đó tiện tay bấm vào một biểu tượng ứng dụng trò chơi.

Thân là người chơi có thâm niên năm năm, xếp hạng của Vương Nhược Hàm vẫn ở mức kim cương, kỹ sư khai thác đã thêm tiền tố “Vĩnh hằng” trên vương miện ngay từ lúc ban đầu, đúng là có tầm nhìn xa.

Mùa thi đấu bắt đầu chưa bao lâu, ngày thường bận rộn công việc, đã rất lâu rồi cô không chơi, dù sao cũng không có việc gì làm, Vương Nhược Hàm nóng lòng khởi động một ván mới.

Có lẽ do lâu lắm rồi không tiếp xúc với mô hình đối chiến 5v5, cô hơi ngượng tay, trạng thái không ổn lắm, thao tác khống chế xạ thủ Galo cuối cùng đánh ra chiến tích 1-7-3 thảm không nỡ nhìn, bị anh hùng của bên địch đẩy lên thủy tinh, sau đó là một cú “Defeat” , mất sức về chầu ông bà, trên trung tâm màn hình xuất hiện hai chữ “Thất bại” cực lớn.

Một ngôi sao duy nhất đã hóa thành bột phấn, rank của cô hiện giờ là kim cương và 0 ngôi sao, nguy, nguy to, nếu thua thêm một trận nữa sẽ bị rớt cấp xuống bạch kim.

Hệt như 59 và 60 vậy, cho dù chỉ là hơn kém nhau một đơn vị, nhưng bạch kim và kim cương là khác biệt một trời một vực.

Vương Nhược Hàm nghĩ đến một biểu tượng cảm xúc, “Không được đến gần thứ hạng, sẽ biến thành bất hạnh” , hiện tại cô cực kì buồn bực, ván vừa rồi bị trợ thủ và đấu sĩ của đối phương lần lượt tóm gọn, thua thảm hại, thua đến mức cô không cam lòng, còn chưa trưởng thành tới mức ba đã bị phá, ai mà chịu cho nổi? Nhưng nếu như cô xếp một ván đơn nữa, mà thua càng thảm hại hơn thì làm sao?

Vương Nhược Hàm vẫn đang do dự ở giao diện tổ đội, lúc đang đắn đo xem có nên mở thêm một ván nữa không, bỗng nhiên để ý tới bên cột bạn tốt nhảy ra một chiếc ảnh đại diện quen thuộc.

Tài khoản trò chơi là một hàng chữ tiếng anh, gdbxpyw, bên trong được chú thích là Hoắc Kiêu.

À há, Vương Nhược Hàm kinh ngạc, đóa hoa lạnh lùng như Hoắc Kiêu này mà cũng chơi game à? Cô còn tưởng rằng sở thích trong lúc rảnh rỗi của anh là đọc sách xem phim điện ảnh kịch nói gì đó, nhìn trông có vẻ giống thanh nhiên nhã nhặn văn nghệ biết bao, thế mà cũng chìm đắm trong trò chơi trên mạng.

Rank trong trò chơi của anh cũng không thấp, chí tôn ba sao, giờ mới là đầu giải đấu, bình thường chắc chắn anh là cấp bậc vương giả.

Vương Nhược Hàm tò mò kích vào trang cá nhân của anh, người bình thường đều sẽ cài đặt quyền hạn được xem cho chiến tích của mình, nhưng Hoắc Kiêu thì không, lích sử PK của anh có thể xem công khai, cực kì tự tin.

Cũng khó trách, gần như toàn bộ đều là “thắng lợi” , cho dù thi thoảng có chữ “thất bại” , thì nhất định anh là MVP của ván đó.

Ngón tay không ngừng lướt xuống, sau khi đọc với tốc độ ánh sáng xong, Vương Nhược Hàm thở dài một tiếng: “Trâu bò thế….”

Cô quay lại giao diện tổ đội, bị chiến tích dũng mãnh của đại thần làm mờ tâm trí, cô quyết đoán ấn nút mời bạn tốt.

Chỉ sợ bị anh từ chối, trái tim cô cứ đập bình bịch liên hồi, mãi đến khi nhìn thấy bên cạnh ảnh đại diện của cô nhiều thêm một con samoyed đang ngủ say, Vương Nhược Hàm thẩm thở phào một hơi, nhanh chóng gõ chữ: Hallo!

Gdbxpyw: ?

Hạt đậu mềm: Có thể xếp đội không?

Gdbxpyw: Nếu không thì tôi vào đây làm gì?

Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi duy tri nụ cười mỉm, người này không thể nói chuyện đàng hoàng được đúng không.

Hạt đậu mềm: Vậy tôi mở?

Không đợi được câu trả lời trong khung chat, loa ngoài đã vang lên giọng nói của người đàn ông: “A lô, có nghe được không?”

Vương Nhược Hàm bị dọa giật nảy, lúc này mới phản ứng lại được Hoắc Kiêu mở micro tổ đội, cô vội vang đeo tai nghe lên, bật lên trả lời: “Nghe được rồi nghe được rồi.”

“Ừ, mở đi.”

Ghép đôi hoàn thành, chẳng hiểu sao Vương Nhược Hàm lại thấy khẩn trương, tư thế thừ nằm thành ngồi, xoa xoa nắm tay, như thế bắt buộc phải biểu hiện thật tốt, không thể để mất mặt thêm nữa.

Nói cho cùng thì vẫn có chút ngượng ngập, 24h trước cô vừa nói hi vọng không có bất cứ liên hệ nào với anh nữa, kết quả lúc này còn chủ động kéo anh chơi gảm, đúng là vả mặt bôm bốp.

Thế nhưng nếu Hoắc Kiêu đã không nhắc tới chuyện này, Vương Nhược Hàm cũng ngầm thừa nhận chưa từng có chuyện gì xảy ra, dù sao thì da mặt của cô cũng dày.

Trước khi chính thức bắt đầu còn có giai đoạn ban&pick, hai người chia nhau chiếm cứ tầng 1-2.

Anh giai tầng năm đang gắng sức thể hiện chiến tích của trận trước, “8-1-13” , vừa nhìn Vương Nhược Hàm đã cảm thấy khá mạnh, giúp anh ta hạ trước xạ thủ Ngu Cơ.

Hoắc Kiêu chọn pháp sư Thượng Quan Uyển Nhi, tầng ba tầng bốn là trợ thủ Tôn Bân và kèm viền Hoa Mộc Lan.

Lúc này Vương Nhược Hàm hoàn toàn mê mang, còn để lại một vị trí đấu sĩ cho cô, nhưng trong năm vị trí cô không thạo nhất chính là đấu sĩ.

Kiểu vài trò khống chế tiết tấu toàn cục này, ra vào chiến trường linh hoạt, cần tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, tốc độ tay như bà lão và cái ý thức kia của cô làm sao mà đảm nhận nổi.

Trong tai nghe, Vương Nhược Hàm sụt sùi cầu xin Hoắc Kiêu giúp đỡ: “Làm sao đây? Để tôi làm đấu sĩ thật à?”

Hoắc Kiêu hỏi cô: “Cô thạo tướng nào?”

Vương Nhược Hàm nhìn bảng chọn anh hùng, rào trước đón sau nói: “Có tướng nào đơn giản mà dễ lên tay không?”

Hoắc Kiêu im lặng hai giây, nghĩ ra một đối sách: “Vậy có biết chơi Uyển Nhi không? Tôi đổi với cô.”

Thao tác của Thượng Quan Uyển Nhi có độ khó cực cao, Vương Nhược Hàm từ chối ngay tắp lự: “Đừng, đừng, đừng, anh chơi, anh chơi đi, tôi lấy cái này là được rồi.”



Thời gian đếm ngược kết thúc, anh hùng chốt xong, PK chính thức bắt đầu.

Thấy cô chọn Na Khả Lộ Lộ, Hoắc Kiêu nghi ngờ nói: “Cô biết chơi cái này không?”

Vương Nhược Hàm: “Không biết đâu.”

Hoắc Kiêu: “….Vậy cô còn mua da làm gì?”

Vương Nhược Hàm đanh thép trả lời: “Cái này đẹp mà, hồng hồng xanh xanh á.”

Hoắc Kiêu há miệng rồi lại ngậm vào, không nói thêm gì nữa.

Các bước cơ bản của đấu sĩ Vương Nhược Hàm vẫn hiểu được, cô biết ưu thế bắt người của cô không lớn, nên thành thật làm mới quái kiếm chút kinh tế.

Nửa phút sau, Thượng Quan Uyển Nhi của Hoắc Kiêu đã lấy được một máu.

Vương Nhược Hàm nịnh nọt: “Trâu quá đi à, giỏi ghê á.”

Hoắc Kiêu khinh thường nói: “Tiểu Kiều này không biết chơi, không cần đánh đã trúng rồi.”

Bảy phút sau, Thượng Quan Uyển Nhi lần lượt giúp tóm hai đường trên dưới, một khi có xu thế ra chiêu lớn, chắc chắn những nơi đi qua sẽ gió tanh mưa máu.

Số người hai bên tỉ lệ 17:5, bên đỏ đã chiếm ưu thế cực lớn.

Na Khả Lộ Lộ của Vương Nhược Hàm mỗi lần bay tên tuyến trên, hai bên đã kết thúc chiến đấu rồi, ngay cả một cái trợ công cô cũng không xí nổi, chẳng hề có chút cảm giác trải nghiệm trò chơi nào cả.

“Tôi phát hiện một vấn đề.”

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm vội trả lời: “Hả, vấn đề gì cơ?”

Hoắc Kiêu hỏi cô: “Có phải cô cầm tinh khủng long không?”

Vương Nhược Hàm chưa hiểu lắm: “Hả?”

Hoắc Kiêu đánh dấu khu vực hố khủng long trên bản đồ nhỏ, nhắc nhở cô: “Cho tới hiện tại, cô còn chưa đánh một con khủng long nào.”

Vương Nhược Hàm bỗng tỉnh ngộ rồi chìm trong yên lặng.

Được xưng tụng là “Rồng” trong chò chơi này chủ yếu chia làm hai loại một là chúa tể, hai là bạo quân, đơn giản mà nói chính là boss to nhất trong giàn quái, có những chức năng tăng cường khác nhau.

Cô định giải thích: “Tôi….”

Nghe thấy Hoắc Kiêu hít một hơi, Vương Nhược Hàm không dám thở nữa.

“Cô treo con chim ở khu hoang dã bay tới bay lui cả nửa ngày, đi dạo hở?”

Lời này sao vậy, Vương Nhược Hàm không phục: “Ai nói hả? Chẳng phải tôi luôn cần mẫn quét kinh tế sao?”

Hoắc Kiêu kì quặc chế giễu: “Ừ ha, kinh tế xếp thứ 4 đấy, giỏi ghê cơ.”

Vương Nhược Hàm trợn tròn mắt, tức tới nỗi nắm chặt bàn tay: “Cái người này có biết nói chuyện không hả? Ngay khi mở ván tôi đã nói tôi không biết chơi đấu sĩ.”

Hoắc Kiêu bình tình phản kích: “Nhưng đây đâu phải lý do để cô xuất hiện sai lầm, chơi không giỏi với chơi không nghiêm túc là hai chuyện khác nhau.”

Vương Nhược Hàm ức quá: “Tôi rất nghiêm túc đấy có biết không!”

Hoắc Kiêu: “Vâng, vâng.”

Vương Nhược Hàm sắp hộc máu, hối hận không ngừng, não cô ngập nước rồi mới gọi Hoắc Kiêu chơi cùng, còn không bằng tiêu chút tiền gọi người chơi cùng, sao phải khổ sở chịu nỗi nhục này cơ chứ!

Khi tới được khu màu lam của phe địch, Thượng Quan Uyển Nhi của Hoắc Kiêu đánh đánh buff màu lam, thanh màu lam của anh trống không, kĩ năng không phóng ra được, chỉ có thể đánh từng nhát một.

Vương Nhược Hàm ho một tiếng, giả vờ đi ngang qua, khi buff máu xanh sắp đến đáy, cô ấn vào nút cảnh cáo thu buff vào trong túi.

Trước khi Hoắc Kiêu mở miệng, cô làm lố kêu “Ôi chao” một tiếng: “Xin lỗi nhá, trượt tay mất rồi.”

Vương Nhược Hàm lờ mờ nghe thấy đối phương đè nặng hơi thở, trên mặt cô không nén nổi nụ cười đắc chí, đè giọng ỏn ẻn nói: “Anh trai đánh vất vả thế này, sẽ không mắng em đấy chứ? Xin lỗi nhá, không phải người ta cố ý đâu mà ~”

Hoắc Kiêu không nhịn nổi nữa, lập tức tuyên bố: “Tôi treo máy đây.”

“Ấy ấy ấy, đừng mà.” Vương Nhược Hàm vội khôi phục giọng nói ban đầu, nhận thua nói: “Hp trong nhà cho anh hết, tôi không cần nữa, đừng giận nữa mà.”

Trong hai mươi phút, đội đỏ thắng được một trận chiến đoàn, phá hủy thủy tinh của phe địch, nhận được thắng lợi trong trận này.

Ngôi sao bị mất đi đã quay trở lại, Vương Nhược Hàm sửa miệng, cảm kích Hoắc Kiêu không thôi: “Cảm ơn đưa tôi bay, anh là bồ tát.”



Hoắc Kiêu cười cười, hỏi cô: “Đánh nữa không?”

Vương Nhược Hàm nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, là Phương Xuân Hoa về rồi, cô nói: “Không đâu, mai tôi phải làm ca sáng, chuẩn bị đi ngủ đây.”

“Được.”

Hoắc Kiêu rời khỏi tổ đội, Vương Nhược Hàm cũng thoát trò chơi, xuống giường ra khỏi phòng.

“Mẹ về rồi à?”

Phương Xuân Hoa thu dọn bát đũa trên bàn vào trong phòng bếp, biết rõ còn cố hỏi: “Tần Dã làm cho con hả?”

“Vâng.”

Ý cười của Phương Xuân Hoa hơi mập mờ, Vương Nhược Hàm đi theo bà vào trong phòng bếp, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Phương Xuân Hoa không giấu giếm, nói thẳng cho con gái biết: “Thực ra là dì Kiều của con nói đấy, bảo Tần Dã tới đây biếu đào, tiện thể mang bữa tối cho con.”

Vương Nhược Hàm mân mê cúc áo ngủ, gật đầu: “À, ra là vậy.”

Phương Xuân Hoa nhếch môi cười nói: “Sao, thất vọng hả? Không phải người ta chủ động đến đâu.”

Vương Nhược Hàm lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có.”

Phương Xuân Hoa vừa rửa bát vừa nói với cô: “Con vẫn biết đúng không, Lệ Hà không thích Dung Hoan, bà ấy thích con. Hiện tại có cơ hội, khó trách bà ấy muốn gán ghép con với Tiểu Tần.”

Vương Nhược Hàm không nói chuyện, cô không ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được: “Vậy còn mẹ? Mẹ nghĩ thế nào?”

Phương Xuân Hoa hệt như không nghe hiểu: “Mẹ nghĩ thế nào cái gì?”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Thôi quên đi, không có gì.”

Nhưng Phương Xuân Hoa lẩm bẩm nói: “Đương nhiên là Tiểu Tần tốt rồi, nhưng mẹ tò mò một người khác cơ.”

“Ai?”

Phương Xuân Hoa dùng cùi chỏ đẩy cô: “Tiểu Hoắc đó!”

Vương Nhược Hàm chẳng hiểu gì: “Anh ta làm sao ạ?”

“Câu này mẹ nên hỏi con mới đúng, cậu ta thế nào?”

Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Thì là như thế thôi.”

Phương Xuân Hoa hứng thú phân tích: “Đồng nghiệp của Chu Dĩ à? Giáo viên đại học chắc chắn đầu óc rất thông minh, trông cũng khá đẹp trai, không hơn kém con mấy đúng không? Con người lại biết lễ phép, con đã hỏi chưa, người ta có độc thân hay không?”

Khi Vương Nhược Hàm nghe thấy hai từ hình dung “lễ phép” này không nhịn được khịt mũi coi thường.

“Chẳng phai hai hôm trước nói không giục con kết hôn à? Vả mặt rồi đấy chị gái Xuân Hoa ạ.”

Phương Xuân Hoa đập lên lưng cô: “Gọi linh tinh gì đấy, không biết lớn nhỏ.”

Cảm giác được sau lưng lạnh một mảng, Vương Nhược Hàm gào lên: “Quần áo của con ướt rồi!”

Phương Xuân Hoa bĩu môi: “Mẹ chỉ cảm thấy Tiểu Hoắc thuận mắt thôi.”

Vương Nhược Hàm cũng nói y hệt như bà: “Chẳng phải đây là đây là gu mà mẹ thích hả?”

Phương Xuân Hoa thấy buồn cười: “Sao con biết?”

Vương Nhược Hàm cào tai: “Bố con hồi trẻ chẳng phải trông như thế này sao?”

Nụ cười trên mặt Phương Xuân Hoa cứng ngắc, không nói gì nữa.

Giẫm phải khu cấm, Vương Nhược Hàm không dám nói thêm gì nữa, cho nên nói không thể trách cô nhất thời quỷ ám được, thứ này đều là được di truyền, có khả năng trời sinh bà không có sức đề kháng với kiểu đàn ông này.

Bát đũa được rửa sạch, Phương Xuân Hoa xếp lên giá cho khô nước, quay người nói với Vương Nhược Hàm: “Cho nên mẹ con là người đi trước, cần phải nhắc nhở con, người đàn ông này đẹp trai hay không, một năm kiếm bao nhiêu tiền, cách làm người ra sao, những điều kiện này không có quan hệ gì với con, không được liệt vào phạm vi cân nhắc, không có ý nghĩa.”

Vương Nhược Hàm hỏi: “Vậy như thế nào thì được gọi là có quan hệ với con?”

Phương Xuân Hoa trả lời: “Không có sở thích chung với con, không thể trò chuyện cùng nhau, không có sự đồng điệu về tâm hồn với con, tam quan nhất trí, còn nữa, cậu ta có yêu con hay không.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.