Hôm sau, Dương Nghiêm và Dương Linh bắt đầu làm việc.
Hiệu suất của họ thực nhanh, đúng một tuần đã mua được ba cái tửu lâu có đầy đủ khế đất và giấy tờ, thuê được ba mươi sáu đầu bếp và sáu mươi người làm. Phải nói huynh muội Dương Nghiêm làm việc rất có năng lực.
Hôm nay, Ngọc Phi Tuyết trực tiếp đến các tửu lâu xem xét vấn đề trang trí và người làm.
Lần này Ngọc Phi Tuyết không cải nam trang, trực tiếp dùng dung mạo thật đến gặp họ. Dương Linh đón nàng ở phía sau phủ. Đây là lần đầu tiên Dương Linh thấy được dung mạo thật của Ngọc Phi Tuyết, phải nói là đẹp, rất đẹp a. Nàng tự nhận mình cũng là một mĩ nhân, nhưng không ngờ đứng trước Ngọc Phi Tuyết nàng lại có cảm giác mình nhỏ bé như vậy, thật không ngờ chủ tử của nàng lại làm người ta kinh hách đến như vậy.
Ngồi trong xe ngựa Ngọc Phi Tuyết nhắm mắt tĩnh thần. Dương Linh ở bên cạnh thì thỉnh thoảng xốc màn lên ngắm nghía. Đột nhiên nhớ ra điều gì Ngọc Phi Tuyết nói “Chúng ta ghé qua nơi trồng hoa một chút”
Dương Linh vội bảo đánh xe đổi hướng. Dương Linh thắc mắc “Chủ tử, sao đột nhiên đi đến nơi trồng hoa?”
Ngọc Phi Tuyết khẽ cười “Rồi ngươi sẽ biết”
Đến nơi, Ngọc Phi Tuyết nói với Dương Linh “Ngươi đi ra dặn với chủ vườn ta muốn thược dược, lan vỹ trắng, linh lan, dạ yến, thu quỳ, túy linh lung, thanh trà, trúc dây, thủy hồng mỗi loại ba mươi chậu chuyển đến mỗi tửu lâu mười chậu”
Dương Linh hiện giờ mới vỡ lẽ thì ra Ngọc Phi Tuyết muốn dùng hoa để trang trí tửu lâu, đầu óc nàng cũng hẹp quá đi, mãi không nghĩ ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-tuyet-phi-phuc-hac-ta-phi/139804/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.