Chương trước
Chương sau
Nhan Hàm Tuyển cười lạnh nói: "Ngươi còn muốn giả trang tới khi nào, ta là thích ngươi, cho nên dù biết ngươi có người trong lòng ta vẫn gả cho ngươi, nhưng là ta cũng có tôn nghiêm, ngươi cũng không cần giấu giếm ta, ở nhà phụ thân đã nói cho ta biết, hắn trừ đại ca chính là thương yêu nhất nữ nhi này, phụ thân sẽ không gạt ta ."
"Tuyển Nhi, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, cha ngươi rốt cuộc cùng ngươi nói gì?" Hoàn Nhan Dực Trạch trong mắt thoáng hiện một tia sắc bén, lập tức biến mất vô tung.
"Ngươi còn giả trang, ha ha, ta đây nói cho ngươi, cha ta lúc trước không đồng ý ta gả cho ngươi, bởi vì hắn nói người ngươi từng hướng hắn cầu hôn là tỷ tỷ của ta, chính là tỷ tỷ Nhan Nhiễm Tịch, còn nói yêu cầu Hoàng Thượng đem ta gả đi cho Minh Vương, nhưng cuối cùng tỷ tỷ gả đi rồi, ngươi mới cưới ta, ngươi là muốn từ trên người ta tìm bóng dáng của nàng." Nhan Hàm Tuyển cười lạnh nói.
Nguyên lai nàng thương hắn, biết được điểm này thì tốt rồi, chính là Nhan Phi Quỳnh rốt cuộc vì sao phải làm như vậy, hắn có mục đích gì, lo lắng nhưng ngoài miệng lại an ủi nhan Hàm Tuyển: "Tuyển Nhi, ta thề, ta chưa từng có nói qua, ta không biết cha ngươi vì sao phải nói như vậy, nhưng ta quả thật là yêu ngươi." Lúc này Hoàn Nhan Dực Trạch đã muốn đem bổn vương đổi thành ta.
Nhan Hàm Tuyển nhìn biểu tình Hoàn Nhan Dực Trạch, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Thấy được do dự của nàng, Hoàn Nhan Dực Trạch không ngừng cố gắng: "Tuyển Nhi, ngươi ngẫm lại nếu đúng như lời cha ngươi nói, Ta còn như vậy chờ ngươi sao? ta còn ăn nói khép nép cầu ngươi tha thứ sao? ta còn ở chỗ này giải thích với ngươi sao?"
Nhan Hàm Tuyển trong mắt hiện lên giãy dụa, vẻ mặt hoảng hốt: "Ngươi không cần nói, ta nghĩ ta cần ở một mình im lặng một chút."
Hoàn Nhan Dực Trạch cũng không ép nàng, gật đầu, ly khai.
Chính là thời điểm hắn xoay người ai cũng không có chú ý tới hai người bên miệng đều cười lạnh, đến tột cùng là ai yêu thương ai, là ai lừa gạt ai, loạn thế phong vân, từng bước giai thương, cuối cùng người chết sẽ là ai?
Sáng sớm, Nhan Nhiễm Tịch đã dậy, Dạ Thương Minh bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, cho nên ôm Nhan Nhiễm Tịch một khắc liền ngủ, ngủ thật sự sâu, thế cho nên ngay cả lúc Dạ Bảo Bảo đi lên, Dạ Thương Minh còn không có biết.
Cửa mở ra, Dạ Bảo Bảo theo ghế trên nhảy xuống: "Nương, thơm quá, cục cưng muốn ăn."
Nhan Nhiễm Tịch dỗ Dạ Bảo Bảo: "Chờ phụ thân tỉnh lại rồi cùng ăn."
Dạ Bảo Bảo vừa nghe ủ rũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Nhan Nhiễm Tịch, rất là đáng thương.
Nhan Nhiễm Tịch cũng không bỏ được Dạ Bảo Bảo như vậy, nói: "Như vậy, cục cưng, nương ở chỗ Dư Huyền thúc thúc có bớt lại một phần, ngươi đi qua cùng Dư Huyền thúc thúc ăn trước đi."
Dạ Bảo Bảo vừa nghe tinh thần tỉnh táo, lập tức bỏ chạy đi ra ngoài, sợ đi chậm sẽ không còn .
Nhan Nhiễm Tịch nhìn bóng dáng Dạ Bảo Bảo chạy đi, chỉ có thể đối Dư Huyền nói thật có lỗi , vốn là nghĩ thăm hỏi hắn đã nhiều ngày vất vả, hiện tại xem ra, hắn là không kịp ăn : "Dư Huyền, ngươi trăm ngàn lần chớ có trách ta, ai bảo ngươi dễ bị khi dễ ."
Đem đồ ăn đặt trên bàn, hương thơm bay lên, kỳ thật Nhan Nhiễm Tịch trù nghệ có thể sánh bằng mỹ thực trai, nhưng nàng không thích xuống bếp, cho nên tay nghề giao cho người trong mỹ thực trai, lúc trước thời điểm sáng tạo mỹ thực trai liền là vì vậy.
Không biết có phải hay không do thanh âm Dạ Bảo Bảo quá lớn, Dạ Thương Minh lúc này cũng từ từ tỉnh dậy.
Vừa tỉnh liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cơn thèm ăn nhất thời tăng lên, quay đầu lại, Tịch Nhi lúc này giống một thê tử bình thường đang đùa nghịch đồ ăn, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Đứng lên, từ phía sau ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nghe thấy thấy hơi thở quen thuộc, trầm tĩnh lại, tiếp tục đùa nghịch .
Dạ Thương Minh miệng tràn ra tiếng cười: "Tịch Nhi, chúng ta như thế này thật giống một gia đình bình thường."
Nhan Nhiễm Tịch dừng tay một chút, nghĩ tới mình khi ở hải thôn: "Minh, đợi cho thế giới này an bình, không còn ai có thể trêu chọc chúng ta , lúc ấy chúng ta đi tới một thôn trang ven bờ biển sống những ngày bình thường thế nào?"
"Hảo, chúng ta sẽ sinh một đống đứa nhỏ." Dạ Thương Minh cười cười.
"Ngươi cho ta là trư, còn một đống lớn, muốn sinh chính ngươi sinh đi." Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Dạ Thương Minh một cái, tuy rằng lúc đầu nàng nghĩ giống nhau, nhưng là, khụ...
"Ha ha, ta chính mình như thế nào sinh, đây là chuyệncủa cả hai người a." Dạ Thương Minh trêu tức nói.
Nhan Nhiễm Tịch trừng mắt nhìn Dạ Thương Minh liếc mắt một cái: "Ngươi cùng heo mẹ sinh đi."
"Tịch Nhi, ngươi bỏ được?" Dạ Thương Minh ủy khuất nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch chớp mắt, Dạ Thương Minh của lần đầu gặp mặt đi đâu rồi, tuy rằng lúc đấy áp lực rất lớn, nhưng là so với bây giờ còn muốn tốt hơn một ít a.
"Tốt lắm, nhanh ăn cơm đi, vì đem thịt của ngươi ngươi bổ trở về, ta tự mình xuống bếp ."
Dạ Thương Minh nhìn đồ ăn đã biết Nhan Nhiễm Tịch trù nghệ cao bao nhiêu, trong lòng cảm động, chính là... : "Liền lúc này đây, tay ngươi làm sao có thể làm việc này, việc này đều là việc làm của nam nhân, nữ nhân hảo hảo hưởng phúc thì tốt rồi."
Nhan Nhiễm Tịch cười: "Chờ đem thịt của ngươi trở về, ngươi muốn ta làm ta cũng không làm."
Gắp đồ ăn đặt ở trong bát Dạ Thương Minh: "Nhanh ăn đi."
Dạ Thương Minh cười giống đứa nhỏ bình thường.
ở đây vài ngày, Dạ Thương Minh thân thể quả nhiên lại khôi phục như lúc ban đầu, hắn và Dạ Bảo Bảo trau dồi tình cảm.
Không tới mấy ngày Vô đã đem theo hắc y vệ đến đây, mang đến tin tức nói, Cổ Điệp ly khai, hình như là điệp tộc đã xảy ra chuyện, làm tộc trưởng nàng tự nhiên là muốn đi, Nhan Nhiễm Tịch nhớ tới, gần mấy ngày nay Tiểu Hắc cũng không có lộ mặt, lần này lại tới Cổ Điệp, xem ra các tộc đều có động tác, kế hoạch của nàng cũng muốn nhanh hơn .
ngày này, Nhan Nhiễm Tịch đề nghị muốn đi ngoại ô ngoạn, Dạ Thương Minh cùng Dạ Bảo Bảo tự nhiên đồng ý , hiện tại lời Nhan Nhiễm Tịch, chính là thánh chỉ, ai cũng sẽ không phản đối.
Vì thế một nhà ba người liền xuất môn, bọn họ không biết là, Nhan Nhiễm Tịch sở dĩ đề nghị lần này du ngoạn là muốn cho bọn hắn có cơ hội thả lỏng một chút , bởi vì sau hôm nay, nàng sẽ ở Tây Tần quốc làm ra phản kích, đến lúc đó không còn có thời gian nhàn hạ , cho nên hôm nay muốn đi chơi một chút, bù đắp cho bọn họ một chút.
Đi vào ngoại ô, lúc này ngoại ô cả trai lẫn gái rất nhiều người, đều là tình lữ, Nhan Nhiễm Tịch cũng bị không khí như vậy nhuộm đẫm , nhớ tới chính mình giống như chưa từng có nói qua luyến ái a, kiếp trước không có thời gian, kiếp này lại mơ mơ màng màng gả cho Dạ Thương Minh, lại nói tiếp còn thật là có chút buồn bực.
thu thập thật tốt, trên mặt đất trải một khối bạt, một nhà ba người ai cũng không có nhàn rỗi, đều động tay mà làm.
người một nhà như vậy, bởi vì Dạ Thương Minh cùng Dạ Bảo Bảo, tất cả mọi người đều chú ý tới , cảm thán gia đình này thật tốt đẹp, có chút nữ tử lại đối với Nhan Nhiễm Tịch vừa hâm mộ vừa ghen tị.
sau khi ăn cơm, Nhan Nhiễm Tịch nằm ở trong lòng Dạ Thương Minh, Dạ Bảo Bảo nằm ở trong lòng Nhan Nhiễm Tịch, một nhà ba người người ở bên ngoài xem ra rất là hòa thuận, chính là 'Hòa thuận' dưới tình huống chân thật lại là như vậy.
Dạ Thương Minh cười nguy hiểm nhìn Dạ Bảo Bảo đô đô tay nhỏ bé, cắn răng nghiến lợi nói: "tay của ngươi đặt ở chỗ nào vậy, đi xuống cho ta."địa phương trong lòng Nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hắn đều không có chạm qua, cư nhiên làm cho tiểu tử này chiếm trước.
Dạ Bảo Bảo dưới ánh mắt giết người của Dạ Thương Minh, đem tay nhỏ bé dời xuống, ôm bụng Nhan Nhiễm Tịch.
"Ta nói tiếp." Dạ Thương Minh trừng mắt Dạ Bảo Bảo.
Dạ Bảo Bảo vô tội nhìn Dạ Thương Minh, uy hiếp nói: "Phụ thân, thời điểm nương ngủ không thích nhất người khác quấy rầy, ngươi nếu tại đây nhất định quấy rầy nương, đến lúc đó, nương nhất định sẽ tức giận, cục cưng sẽ khóc , nương nhất định sẽ nói phụ thân ."
Dạ Thương Minh cười lạnh: "Kỳ thật nương ngươi ngủ là ngủ như chết, chỉ cần không có sát khí cùng hơi thở xa lạ, nương ngươi sẽ không tỉnh lại, cho nên chỉ cần ta nói nhỏ chút ngươi nói ngươi sẽ thế nào đây? Đương nhiên ngươi có thể kêu to, bất quá thời điểm đánh thức nương ngươi, ha ha, ngươi cũng biết nương ngươi rời giường sẽ rất tức giận, tuyệt sẽ không bởi vì ngươi tuổi nhỏ liền sẽ bỏ qua cho ngươi."
Dạ Bảo Bảo vừa nghe, đô đô nhìn Dạ Thương Minh, cắn miệng: "Xem như ngươi lợi hại." Tay nhỏ bé từ trên người Nhan Nhiễm Tịch đi xuống, thành thành thật thật ở bên người Nhan Nhiễm Tịch.
Dạ Thương Minh đắc ý liếc mắt Dạ Bảo Bảo một cái, cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm.
Bàn tay to đem Nhan Nhiễm Tịch ôm lấy, dáng vẻ hạnh phúc, làm cho Dạ Bảo Bảo hận không thể ăn hắn.
Dạ Thương Minh không nhìn ánh mắt Dạ Bảo Bảo, nhìn khuôn mặt Nhan Nhiễm Tịch ngủ say, nhắm hai mắt lại.
Một màn hài hòa như vậy không ai muốn phá vỡ, nhưng là người vô tình cũng là có .
Vừa mới nhắm mắt lại Dạ Thương Minh đột nhiên mở to mắt, Nhan Nhiễm Tịch cũng lập tức mở mắt, trong mắt xẹt qua một chút nguy hiểm, Dạ Bảo Bảo thủy chung đang ở một bên tức giận, thấy Nhan Nhiễm Tịch dị thường, đầu nhỏ cũng cảnh giác, hắn cảm giác được hương vị nguy hiểm.
Bọn họ vừa vừa mới chuẩn bị tốt, xa xa có người liền kêu lên: "A, chạy mau."
ba người Nhan Nhiễm Tịch chỉ nhìn thấy cả trai lẫn gái đều hướng ra phía ngoài chạy, bọn họ ở ngoại ô có vẻ là chỗ hẻo lánh, cách bên ngoài khá xa, nhưng là chạy vẫn là kịp , chính là chạy trốn không giống tác phong của bọn họ, nghe thanh âm 'Tê tê tê', con ngươi Nhan Nhiễm Tịch tối sầm lại, thản nhiên nói: "Là xà."
Dạ Thương Minh cũng nghe thấy được, nếu đổi lại là tiểu hài tử cùng nữ nhân bình thường đã sớm bị dọa hôn mê, thực bất hạnh, bọn họ cũng không là người bình thường, nhìn xà chậm chạp bò tới, Nhan Nhiễm Tịch một chút không cảm thấy sợ, chê cười, trên tay trái của nàng chính là Xà vương, xà nhìn thấy Xà vương còn không phải muốn rời đi, cho dù người ngự xà lợi hại như thế nào, cũng không bằng Xà vương.
Tay trái run lên, một cái đầu xà màu vàng lộ ra, đối với đám xà vây quanh ba người, làm mặt hung ác.
Dám xà lập tức ngừng lại, mặc cho không trung tiếng sáo thổi như thế nào, xà đàn nhưng không có một cái nào dám đụng.
Không biết Tiểu Kim nói gì đó, lại đem đầu nó rụt trở về, đám xà đã lui ra ngoài với tốc độ rất nhanh, như là chạy trối chết.
không bao lâu, xa xa một tiếng hét thảm, tiếng sáo đình chỉ,người chỗ tối thật không ngờ sẽ như vậy, bọn họ lập tức hiện thân, trong trong ngoài ngoài vây quanh bốn năm mười người.
Nhan Nhiễm Tịch cười cười, ở trong lòng Dạ Thương Minh đối với hắc y nhân nnói: "Xem ra Nhan Phi Quỳnh thật đúng là hao hết tâm tư."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.