Chương trước
Chương sau
Bắc Thần Liệt gật gật đầu, không đợi Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu phản ứng liền vận khởi khinh công ly khai.
Thất vọng rất nhiều, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói: "Tốt lắm, đừng lưu luyến nữa, thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, lần này ly biệt là vì cho lần gặp tiếp theo, đời người thăng trầm, trăng lúc tròn lúc khuyết, chúng ta khống chế không được."
Nhan Nhiễm Tịch nói một phen đánh thức hai người, đúng vậy, bọn họ thương cảm cái gì, cũng không phải không bao giờ thấy nữa.
Kỳ thật Nhan Nhiễm Tịch không phải thực hiểu được tâm tình bọn họ, nàng hai kiếp đều không có tâm tình như vậy, chỉ cảm thấy rời đi không có gì lạ, gặp nhau đều chỉ là vì nhiệm vụ.
Hàn Ngọc Tiêu nhìn theo hướng Bắc Thần Liệt hoàn hồn, sau đó vẻ mặt ôn hòa tươi cười nhìn Nhan Nhiễm Tịch, thản nhiên nói: "Tiểu sư đệ, chưởng môn sư phụ đã tỉnh, hắn hy vọng có thể gặp ngươi một lần."
Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Nhan Nhiễm Tịch ở trong phòng, không có cho Dạ Thương Minh theo vào, nhưng Dạ Thương Minh lại từng bước không rời thủ ở ngoài cửa.
"Ngươi đã đến rồi." thanh âm suy yếu vang lên.
Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở bên người Tằng lão đầu, cầm lấy ly trà bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Tằng lão đầu theo trong lòng lấy ra một khối tấm da dê đặt ở trên bàn, thản nhiên nói: "Thân phận của ngươi ta từng hỏi qua Vụ Thí, nhưng lão gia hỏa kia nói cái gì cũng không nói cho ta biết, chỉ nói, ngươi là người hắn tin tưởng nhất ở thế giới này, cũng là đồ đệ bảo bối của hắn, Vụ Thí tuy rằng lão không đứng đắn, nhưng chúng ta nhiều năm giao tình, đối với hiểu biết của ta về hắn thì những lời này là sự thật.
Lúc ấy ta hỏi hắn, nếu ngươi cùng Hàn Ngọc Tiêu gặp nguy hiểm hắn sẽ đi cứu ai, lúc ấy hắn không có một chút do dự nói cho ta biết, sẽ cứu ngươi, nghe xong lời của hắn ta rất tức giận, nhưng dù sao ta không phải hắn, không có cách nào hiểu biết tâm tình của hắn, nhưng ta hiểu được ánh mắt của hắn, hắn nói ngươi chính là cường giả thế giới này."
Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén, nhìn tấm da dê trước mặt, tùy ý hỏi: "Cho nên đây là?"
Tằng lão đầu cười: "Ha ha, quả nhiên thông minh."
Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Tằng lão đầu một cái, rõ ràng nói: "Thế giới này trừ bỏ những người thật lòng đối đãi với ta, những người khác đối với ta đều là có việc cần nhờ giúp."
Tằng lão đầu không có phản bác, coi như là cam chịu : "có biết Huyền môn chúng ta vì sao lại thành như vậy không?"
"Sẽ không là vì tấm da dê này đi." Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng nói.
"Ha ha, bọn chúng muốn chính là vật này, chúng ta Huyền môn cũng sẽ không đi tới ngày hôm nay, nó nhưng lại bao hàm bí mật của cả thế giới, tổng cộng cũng chỉ có tám tấm."
Nhan Nhiễm Tịch đem tấm da dê cầm lên, Tằng lão đầu cũng không có ngăn trở, nhìn kỹ nó là một tấm bản đồ.
Sau đó không có chút lưu luyến buông, nhíu mày nói: "ngươi là muốn đưa nó cho ta?"
Tằng lão đầu nghe được lời Nhan Nhiễm Tịch, lại là một trận cười ha ha, nếu thay đổi là người khác không vui chết mới lạ, nhưng đây lại là Nhan Nhiễm Tịch, nàng không phải là một con người tham lam: "quả nhiên ngươi giống với lời lão Vụ Thí kia nói, ngươi chính là một quái thai, nhung mặc kệ nguy hiểm như thế nào ngươi đều phải nhận lấy, đây là ta cùng Vụ Thí cùng nhau tìm được, nguyên bản là hắn giữ, nhưng hắn cùng ngươi giống nhau, cho nên giao cho ta, nay ngươi tới đây ta đưa nó cho ngươi giữ."
"Nếu không muốn giữ sao lại không vứt bỏ?" Nhan Nhiễm Tịch thật không nghĩ ra, nàng sao lại bị người ta nhớ thương .
"Không thể quăng đi, trong lời đồn còn có một câu, rất ít người biết, nhưng ta cùng Vụ Thí lại trong lúc vô tình biết được, vật ấy vừa hiện ra, thiên hạ tất loạn, cái này ngoài phương diện là bản đồ, còn ẩn chứa một cái gì đó, cho nên..."
"Cho nên các ngươi muốn ta làm người lương thiện, lấy bản thân mình bảo vệ thiên hạ?"
Nghe Nhan Nhiễm Tịch mang theo giọng điệu trào phúng, Tằng lão đầu cũng chỉ có thể gật đầu, hắn nghĩ như vậy, chính là Vụ Thí làm cho hắn có chút bất đắc dĩ.
Nhan Nhiễm Tịch không phải người lương thiện, vừa định cự tuyệt, chợt nghe Tằng lão đầu mang theo một tia giọng điệu cầu xin, nói: "Kỳ thật, nếu không còn cách nào khác ta cũng không cầu Vụ Thí lão gia hỏa kia, ngươi có biết, nguoi có biết lão già kia đối với người một nhà luôn thật mềm lòng, vì thế liền giao cho nguoi, như vậy hắn chính là tin tưởng ngươi."
"Cho nên ngươi bảo con mình hạ độc, bức ta xuất hiện?" Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày nói.
"Cũng không phải, lấy sự thông minh của ngươi đằng sau việc này là một người lợi hại, nói ra thật xấu hổ, ta cũng bị người tính kế, cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, ta biết ngươi là một người lãnh tình, thiên hạ có việc gì ngươi sẽ không quan tâm, nhưng ngươi có hay không nghĩ tới, ngươi cũng là người trong thiên hạ, ngươi cường đại, nhưng có nhiều người thân của ngươi cần ngươi bảo vệ, coi như làm là vì bọn họ, có thể chứ?"
Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc, nàng biết nhận lấy tấm da dê này sẽ mang tới nguy hiểm, tuy rằng không phải sợ hãi người tranh đoạt, nhưng quả thật thực phiền toái, suy nghĩ một chút sau đó liền nhận.
Tùy ý xem xét đồ vật trong tay
Đối với giọng điệu của Nhan Nhiễm Tịch, Tằng lão đầu cũng không có để ý, người như vậy, mới đáng giá để phó thác.
Đi ra ngoài phòng đã qua thời gian cơm chiều, Dạ Thương Minh vốn muốn vì Nhan Nhiễm Tịch tự mình xuống bếp, nhưng lại bị Nhan Nhiễm Tịch kéo lại, nàng như thế nào làm cho người mình thích mệt nhọc?
"Không cần, hôm nay ta xuống bếp, làm cho ngươi một bữa cơm, thế nào?" Nhan Nhiễm Tịch thần bí nói.
Dạ Thương Minh tự nhiên là vui vẻ, hắn xác thực rất muốn ăn cơm tự tay Nhan Nhiễm Tịch làm, cho dù là khó nuốt cũng không có vấn đề gì, hắn sẽ ăn hết, cầm tay Nhan Nhiễm Tịch, dặn dò nói:
"Hảo, nhung có việc gì khó phải kêu ta, có biết chưa?"
Nhan Nhiễm Tịch trong lòng thực ngọt, ha ha cười nói: "Nhìn ngươi, thật sự là không biet mệt, cái gì đều gọi ngươi làm, đau lòng còn không phải ta."
Dạ Thương Minh hé miệng cười nói: "Nữ nhân chỉ để nam nhân đau lòng, nam nhân chính là người che chở nữ nhân ."
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Nhan Nhiễm Tịch bưng đồ ăn đi ra, chỉ thấy la đồ ăn rất lạ, Dạ Thương Minh lên tiếng hỏi: "Tịch Nhi, đây là cái gì?"
Nhan Nhiễm Tịch cười tủm tỉm giải thích nói: "Đây là thịt nướng, ăn ngon lắm." Sau đó tùy tay cầm một chuỗi thịt nướng đưa cho Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch, rất thơm, cắn một ngụm, cười nói: "Uh, ăn ngon lắm, ta chưa từng ăn qua hương vị thịt như vậy." Sau đó đưa tới bên miệng Nhan Nhiễm Tịch:
"Ngươi cũng nếm thử."
Nói xong, mới ý thức được Nhan Nhiễm tịch đang lấy lụa trắng che mặt, bình thường lúc ăn cơm đều thấy Nhan Nhiễm Tịch keo qua một bên, rất là phiền toái, hiện tại cảm thấy chi có hai người cũng không cần che.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.