Chương trước
Chương sau
Nếu hôm nay ở đây mà là những thư sinh tay trói gà không chặt thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Nhan Nhiễm Tịch giọng điệu châm chọc, lại không ai dám phản bác, Mã Ngọc cùng Mã Lệ nhìn đám người này thân thế không bình thường, trong lòng lại càng ảo tưởng, nghĩ muốn làm thiếp của bọn họ.
Mã Bác Hải cũng biết suy nghĩ của người nhà mình, vội vàng nói:
"Phiêu Miểu công tử, người nhà ta nãy có lỗi, xin ngươi hãy nể mặt mũi Vân tông mà tha cho bọn họ."
Mã Lệ cũng nhanh miệng nói: "Đúng vậy, Phiêu Miểu công tử, chúng ta thật sự không biết ngươi chính là quái ý Phiêu Miểu nổi tiếng trong giang hồ, bằng không chúng ta cũng không dám làm như vậy, nếu ngươi không tha thứ cho chúng ta, ta nguyện lấy thân gán nợ, ở lại bên người Phiêu Miểu công tử, hảo hảo hầu hạ Phiêu Miểu công tử."
"Câm miệng." Nguyên bản Mã Bác Hải đang đau đầu, nghe được Mã Lệ nói như vậy trong lòng càng căng thẳng, Phiêu Miểu là loại người nào, nếu là muốn nữ nhân cho dù là hoàng thất công chúa cũng có được, kỳ thật bọn họ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi: "Tiểu muội không biết, thỉnh chư vị thứ lỗi."
Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh: "Lòng tham thật là không đáy, một Mã gia nho nhỏ cư nhiên dám ăn nói như vậy với ta, ngươi đã nghĩ lấy thân gán nợ, tốt lắm, thừa dịp ta hôm nay tâm tình hảo sẽ thảo mãn ngươi."
Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Mã Lệ cùng một số nữ tử Vân tông khác đỏ mặt, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch thân mình vừa động, chỉ loáng một cái, tay Nhan Nhiễm Tịch đang đặt trên cổ Mã Lệ, cười lạnh: "Ha ha, các ngươi xem cái cổ trắng nõn như vậy nếu bị cắt đứt có tiếc hay không?"
Mã Ngọc kinh hoảng hô to: "Nữ nhi."
Mã Lệ lúc này một câu cũng không nói ra được, nàng có thể cảm giác được hơi thở tử vong, chỉ cần Nhan Nhiễm Tịch lại dùng lực một chút, như vậy mệnh của nàng sẽ không còn.
Mã Bác Hải lập tức nói: "Phiêu Miểu công tử, tiểu muội không biết, mời ngươi giơ cao đánh khẽ."
"ngươi nói làm ta thấy thật là phiền, dâm phụ như vậy lưu lại thế giới không có gì là thích hợp." Nói xong hai tay dùng lực một chút, vừa mới nãy còn kiêu ngạo nay đã không còn .
"Muội muội."
"Nữ nhi."
Hai người đau lòng khóc lên, chính là không ai cảm thấy đau lòng, tình huống như vậy bọn họ đã thấy qua.
Dạ Thương Minh cầm tay Nhan Nhiễm Tịch, theo trong lòng lấy ra một khăn lụa, mềm nhẹ chà lau tay nàng, giống như đang che chở bảo bối: "Về sau loại việc này giao cho ta là tốt rồi."
Nhan Nhiễm Tịch thực hưởng thụ nói: "Ha ha, nhất thời không nhịn được, người như vậy nên chết sớm đi một chút."
Dạ Thương Minh cũng không nói gì thêm chính là sủng nịnh xoa đầu Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi nha."
Rõ ràng là hai nam nhân, động tác lại vô cùng thân thiết, mọi người có chút cảm thấy không đúng.
Nhưng thật ra Bạch Ngạn Túng cũng không có nhãn lực ho nhẹ vài tiếng: "Khụ khụ, đây là ở bên ngoài, nên chú ý hình tượng của chúng ta."
Tùy tay cầm một khối điểm tâm, nhẹ nhàng bắn ra, trực tiếp nhét vào miệng Bạch Ngạn Túng, Dạ Thương Minh khinh bỉ nói: "quản cái miệng của ngươi."
Bạch Ngạn Túng ô ô vài tiếng, bắt gặp ánh mắt lạnh của Dạ Thương Minh, không cam lòng ngậm miệng lại.
Mã Bác Hải buông thi thể Mã Lệ ra, căm tức nhìn năm người, tức giận nói: "Mặc kệ nói như thế nào ta cũng là người Vân Tông, tuy rằng muội muội ta có chút không đúng, nhưng các ngươi làm như vậy có phải là vô pháp vô thiên, chẳng lẽ các ngươi vốn không có đem Vân Tông chúng ta để vào mắt."
Nghe được lời Mã Bác Hải, hai người Vân Tông đều không khỏi nhíu mày, chuyện này dù sao cũng là gia sự của Mã Bác hải, đối phương trong chốn giang hồ lại là cường giả, rõ ràng nói như vậy là muốn gây bất lợi cho Vân tông.
Mấy người nghe thấy vậy thì cười khinh bỉ, Bạch Ngạn Túng châm chọc nói: "chỉ sợ đây là ý nghĩ của ngươi đi, Vân Tông cũng sẽ không vì ngươi mà đắc tội với chúng ta, không tin ngươi đi hỏi đồng bạn của ngươi?"
Mã Bác hải ngẩn ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, đạo lý này hắn lại làm sao có thể không rõ ràng, hắn ở Vân Tông cũng chỉ là tiểu nhân vật, muốn làm cho Vân tông vì hắn đối mặt với Phiêu Miểu, Minh hoàng là không thể nào.
Nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, suy sút nói: "muội muội ta đã chết rồi, các ngươi còn muốn thế nào?" ý tứ thật rõ ràng, hắn buông tha cho báo thù, ở trước mặt kẻ thù của mình cúi đầu, vì chính sinh mệnh mình.
Bắc Thần Liệt khinh bỉ nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, vừa rồi còn luôn mồm nói bọn hắn, hiện tại lại bởi vì sinh mệnh chính mình mà cúi đầu, người như vậy nên nói như thế nào nhỉ? nên bọn họ là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hay là nói bọn họ yếu đuối vô năng.
Nhìn hai người kia của Vân tông, trong mắt cũng mang theo khinh miệt, lắc đầu, sự tình không có phát sinh ở trên người chính mình, bọn họ làm sao biết thống khổ là gì? Bọn họ có cái tư cách gì đi miệt thị Mã Bác Hải, chỉ là bọn hắn có vẻ may mắn thôi.
Nhan Nhiễm Tịch đối với chuyện như vậy không có cảm khái gì, nàng là cường giả đối với kẻ yếu có chênh lệch, có thể miệt thị, có tư cách nhìn xuống, đó là cường giả, những người khác làm ra động tác như vậy, cũng chỉ là bắt chước bừa thôi.
Không có hướng những người khác của Mã gia động sát thủ, Mã Lệ là đủ rồi, Mã gia không đến mức làm cho nàng diệt môn.
Lôi kéo tay Dạ Thương Minh nhàn nhã ly khai, ba người khác sau đó cũng đi theo.
Đi ở trên đường, nguyên bản đang vui vẻ lại bị Mã gia phá hỏng.
Trở lại huyền môn, Hàn Ngọc Tiêu gọi mấy người, nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tiểu sư đệ, sau này có tính toán gì không?"
Nhan Nhiễm Tịch tới nơi này vốn chính là đến giúp Hàn Ngọc Tiêu xử lý phản đồ, sự tình đã làm tốt, bọn họ cũng không có lưu lại, nghĩ nghĩ nói: "Nghe nói thủy nguyệt sơn trang đang có sự kiện gì đó, ta cùng tiểu Minh Minh muốn đi góp vui."
Bạch Ngạn Túng nghe Nhan Nhiễm Tịch nói như vậy lập tức lên tiếng: "Chuyện này ta cũng nghe nói, dù sao ta cũng không có chuyện gì, Nam Lân Quốc bên kia cũng thực yên tĩnh, nghĩ đến Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa ta nghe Băng Táng nói bọn họ đi du ngoạn, bồi dưỡng cảm tình rồi, ta đây liền đi theo tiểu sư đệ ngươi ."
Đối với Bạch Ngạn Túng vô lại Nhan Nhiễm Tịch cũng đã lĩnh giáo qua, cũng không nói gì thêm, Dạ Thương Minh thật ra không muốn, dù sao quấy rầy thế giới của hắn cùng Nhan Nhiễm Tịch, chính là Nhan Nhiễm Tịch không nói gì, hắn cũng không nói gì .
Mà Bạch Ngạn Túng cảm thấy tiểu sư đệ của hắn thật tốt, cũng không giống với hình dung trước đây, khó ở chung, trải qua hôm nay, hắn cảm thấy mình càng ngày càng thích tiểu sư đệ .
Hàn Ngọc Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật chúng ta Huyền môn cũng nhận được thiếp mời của Thủy Nguyệt sơn trang, vốn cảm thấy Huyền môn mấy ngày nay chuyện tình rất rối loạn, không tính đi, bất quá tiểu sư đệ y thuật cao minh, sư phó đã muốn tỉnh, ta đây cũng có thời gian, vậy cùng đi đi."
"Hảo, cùng đi." Bạch Ngạn Túng hưng phấn mà nói.
Bắc Thần Liệt cũng thực mất hứng nói: "Ta sẽ không đi, chuyện như vậy ta không có hứng thú, ta đây sẽ trở về."
Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng biết chuyện của Bắc Thần Liệt, cũng vốn không có cưỡng cầu, chính là Bạch Ngạn Túng biểu hiện thực không tình nguyện thôi.
Bắc Thần Liệt vỗ vỗ bả vai Bạch Ngạn Túng, sau đó thật sâu nhìn Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Tốt lắm, thời gian cũng không sớm, ta đi trước."
"Đại sư huynh hiện tại định đi sao?" Hàn Ngọc Tiêu nhíu mi hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.