Chương trước
Chương sau
Edit: quỳnh quỳnh
Beta: rinnina
Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch cùng đi ra , sắc mặt Dạ Thương Minh vẫn không tốt lắm, Nhan Nhiễm Tịch không cần nghĩ cũng biết tại sao, tay nhỏ bé tự động ôm cánh tay của Dạ Thương Minh, nói: "Minh."
Cho dù Dạ Thương Minh đang tức tối cũng sẽ không phát giận lên người Nhan Nhiễm Tịch, điều chỉnh lại tâm tính của mình: "Sao vậy ?"
"Ngươi tức giận ?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi.
"Không có." Dạ Thương Minh phủ nhận.
Nhan Nhiễm Tịch khanh khách nở nụ cười: "Còn nói không tức giận, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi đi, rõ ràng viết 'Ta tức giận' ."
Dạ Thương Minh đứng đắn nói: "Ta thực sự không tức giận , ta ghen tị."
'Phốc' Nhan Nhiễm Tịch không giữ hình tượng bật cười.
"Nàng còn cười." sắc mặt Dạ Thương Minh bình thường, nhưng Nhan Nhiễm Tịch rõ ràng thấy tay của Dạ Thương Minh bắt đầu đỏ lên, nghĩ việc nàng vẫn cho là Dạ Thương Minh lạnh như băng nhưng bây giờ lại hủy hoại trong chốc lát.
Gương mặt phấn khởi: "Được rồi, ta không cười, chúng ta về nhà rồi cười."
Dạ Thương Minh dắt Nhan Nhiễm Tịch đi , mười ngón tương giao.
"Đúng rồi , không phải ngươi có việc sao ? Sao lại đã trở lại ?" Nhan Nhiễm Tịch vẫn cho rằng Dạ Thương Minh sẽ không vô duyên vô cớ bỏ lại nàng, cho nên vẫn cho là Dạ Thương Minh có việc, không thể không nói, loại tâm tính này, suy nghĩ này vẫn rất tốt.
"Có việc ?" Đổi thành Dạ Thương Minh bị mê hoặc .
Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh thì biết căn bản hắn không có chuyện gì, giọng điệu không tốt: "Vậy sao ngươi lại bỏ ta một mình, ngươi đi đâu ?"
Thấy vậy, Dạ Thương Minh lập tức giải thích: "Lúc ấy có người đột nhiên bước nhanh hơn ta, ta vừa định đuổi theo, lại bị một người ngăn cản, nói có người muốn gặp ta, ta và hắn động thủ với nhau, sau đó nàng đã không có tăm hơi, ta đương nhiên đi tìm, lại không tìm được, cuối cùng phát hiện Vô, mới đi theo hắn đến bên hồ, sau đó chúng ta không những không thấy nàng mà trong không khí còn tràn ngập mùi máu, lúc ấy ta rất sợ hãi, chúng ta chia nhau ra tìm, may mắn ta tìm được nàng, bằng không..." Nói xong Dạ Thương Minh ôm chặt lấy Nhan Nhiễm Tịch , lúc ấy hắn thật sự điên rồi.
Nhan Nhiễm Tịch ôm Dạ Thương Minh, cho dù đang ở trên đường lớn, cho dù rất nhiều người nhìn, nhưng nàng vẫn như cũ không xấu hổ, chỉ thấy khôn cùng đau xót , trừ bỏ Dạ Thương Minh ra, những người khác không sẽ khiến cảm xúc của nàng dao dộng, nàng cũng không để ý đến cách nhìn của người khác.
Hai người ôm nhau , nam nhân sợ hãi, nữ nhân đau xót, tịch dương hạ xuống nhưng lại duy mỹ như vậy, khiến mọi người không đành lòng quấy rầy.
Nhưng là cố tình có người không cảm thấy được , một gã sai vặt đã đi tới , thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Minh vương."
Hai người tách ra, Dạ Thương Minh cau mày nhìn người trước mắt, nếu hắn không nhớ lầm, là người này hại hắn không thể hẹn hò với Tịch Nhi, lạnh lùng nói: "Lại là ngươi."
Gã sai vặt giống như không có cảm thấy, thản nhiên nói: "Minh vương, chủ tử ta cho mời, hy vọng ngươi đến."
Nghe đến đó Nhan Nhiễm Tịch đi ra gã sai vặt này chắc là người Dạ Thương Minh nói lúc nãy , không nói gì.
"Không rảnh." Dạ Thương Minh tức giận nói.
Làm bộ lôi kéo Nhan Nhiễm Tịch đi , kết quả lại bị gã sai vặt ngăn cản: "Minh vương, chủ tử nhà ta nói có chuyện quan trọng, Vương gia cần phải đi." Gã sai vặt vẫn bám riết không tha như trước, khiến hai người bắt đầu thấy tò mò.
Liếc nhau , Dạ Thương Minh hỏi: “Chủ tử ngươi là ai ?"
Gã sai vặt không trả lời: "Chủ tử ở Bích Ngọc Hiên chờ Minh vương." Bích Ngọc Hiên nơi mà văn nhân nhã sĩ thường xuyên đến, không giống nhã các mọi người trao đổi, chỉ có bằng hữu lui tới, Bích Ngọc Hiên một nơi không người chú ý, nhưng có rất nhiều người qua lại nơi đó , Nhan Nhiễm Tịch để Cổ Điệp điều tra tư liệu lại biết được nó rất thần bí, nhưng không ai hoài nghi gì cả.
Thật ra nơi đó cũng không thấp kém, nàng tin tưởng chủ tử Bích Ngọc Hiên tuyệt đối không phải là lão bản trong đó, mà giống nàng, chỉ đứng sau màn khống chế, nhưng như thế thì mục đích thật sự là gì ?
Đi theo gã sai vặt một đường đến Bích Ngọc Hiên, không như nhã các, đang muốn đi vào thì Nhan Nhiễm Tịch bị gã sai vặt ngăn cản lại: “Chủ tử nhà ta nói chỉ gặp một mình Minh vương."
Nói xong chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười nhẹ bắt tại bên miệng , nói: "Chủ tử các ngươi sẽ không là nữ nhân chứ, muốn để tướng công ta đến một mình ở chung với hắn ?"
Nàng chỉ nói đùa thôi, cũng không nghĩ là thật .
Cửa lớn được mở ra, một nữ nhân khéo léo xinh đẹp, bế nguyệt tu hoa đi ra, văn nhã hào phóng: " Sao tỷ tỷ lại nói như vậy, Nhược Thủy chỉ muốn ngồi xuống cùng Vương gia trò chuyện mà thôi, là hạ nhân không hiểu chuyện, Vương gia, tỷ tỷ mời vào trong."
Nhan Nhiễm Tịch không cần nghĩ cũng biết nữ nhân trước mắt là Lâm Nhược Thủy, tay nhỏ bé hung hăng nhéo một cái bên hông Dạ Thương Minh, mọi người thấy tưởng là hai người đang ôm lẫn nhau , chỉ có Dạ Thương Minh biết Nhan Nhiễm Tịch dùng bao nhiêu sức, biết Nhan Nhiễm Tịch ghen tị, trong lòng hắn ngọt như mật.
Bỏ qua bàn tay nhỏ bé bên hông, ôm Nhan Nhiễm Tịch vào, vào lúc đi ngang Lâm Nhược Thủy, Nhan Nhiễm Tịch cho nàng một ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nam nhân của nàng ai cũng không thể nghĩ đến.
Lâm Nhược Thủy ngẩn ra , nhưng khi nhìn bóng dáng Dạ Thương Minh thì trong lòng lập tức trở nên kiên định .
Nam nhân nàng yêu say đắm từ nhỏ, vốn tưởng rằng Nhan Nhiễm Tịch giống như những người khác, nhưng đến khi nghe lời đồn nổi lên bốn phía, Lâm Nhược Thủy mới cảm thấy nguy cơ xuất hiện, cho nên vô luận như thế nào nàng cũng mặc kệ tất cả mà theo đuổi, nàng tin tưởng nàng là đặc biệt với Dạ Thương Minh, cho nên nàng nhất định phải gả cho Dạ Thương Minh, sau đó đá Nhan Nhiễm Tịch ra ngoài, Dạ Thương Minh là của nàng, nàng luôn cho là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy.
Nhan Nhiễm Tịch và Dạ Thương Minh một chút cũng không khách sáo tùy ý ngồi xuống, Nhan Nhiễm Tịch ở trong cuộc sống không có Khinh Âm luôn luôn tự cấp tự túc, nàng thừa nhận nàng rất lười, nhưng tuyệt đối không phải loại quá lười, cho nên trước kia nàng vẫn cảm thấy, thế giới này không phải là thiếu hay không có ai là không thể sống, nhưng bây giờ nhìn nam tử bên cạnh mình, hình như những lời này bị đánh vỡ rồi.
Cầm lấy ấm trà, rót một ly cho mình, đương nhiên cũng quên không quên đưa cho Dạ Thương Minh, đưa ly qua nói: "Uống đi."
Dạ Thương Minh cong khóe miệng, uống một ngụm, hắn thậm chí cảm thấy ly trà này hắn uống là ngon nhất, mang theo hương vị ngọt ngào.
Nhìn động tác của hai người , trong mắt Lâm Nhược Thủy chợt lóe tia tàn nhẫn, đi đến bên người Dạ Thương Minh ngồi xuống, cười nói: "Không phải Vương gia thích uống Bích Loa Xuân sao ? Trà xanh này cứ để qua một bên đi, ta kêu tiểu nhị đi lấy một ấm Bích Loa Xuân mang lên đây." Nói xong định lấy cái ly trong tay Dạ Thương Minh ra.
Dạ Thương Minh né tránh , trong mắt mang theo chán ghét, nhưng Lâm Nhược Thủy không nhìn ra.
"Không cần, chỉ cần là vương phi cho bổn vương, bổn vương đều thích." Dạ Thương Minh nói.
Lâm Nhược Thủy xấu hổ buông tay.
Nhan Nhiễm ở một bên nhìn trong lòng rất vừa lòng biểu hiện của Dạ Thương Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.