Nghe lời nói của Kiều Nhiếp Phi, Nhan Nhiễm Tịch cũng không giật mình, từlúc Nhan Bùi Luân để nàng giải độc cho Kiều Nhiếp Phi, nàng đã đoán được một hai chuyện trong đó, nhưng thật không ngờ Kiều Chí Hiền cũng làthúc thúc của Kiều Nhiếp Phi động thủ nhanh như vậy.
Không hỏi sự tình đã qua, đơn giản là hào môn tranh đoạt tài sản nên chiếntranh, liễm hạ mi mắt, thản nhiên hỏi: "Ngươi tính làm sao bây giờ ?"
Nói tới đây, trong mắt Kiều Nhiếp Phi hiện lên chút thất bại, bộ dáng lạicó chút bất đắc dĩ : "Còn không biết, trước chờ dưỡng tốt lên nói sau,dù sao cũng là quan hệ huyết thống, ta tin trong thời gian ngắn hắn sẽkhông hại cha ta."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trầm mặc, lúc này nàng thật sự không biết nên nói gì, dù sao nàng cũng căn bản là không quen.
Kiều Nhiếp Phi cũng không nói tiếp, chỉ tham lam nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Trong lúc nhất thời hai người trở nên xấu hổ.
Lúc này cánh cửa bị người đẩy ra, Nhan Nhiễm Tịch hơi nhíu mi , tức giậnnói: "Đi ra ngoài." Nàng đã nói rất nhiều lần, trước khi vào phải gõcửa.
Chân vào cửa dừng một chút, sau đó mang theo tức giận đi đến, trong mắt mang theo chút bi thương nói : "Vì sao muốn ta rangoài, chẳng lẽ ngươi thích một mình ở cùng một chỗ với người này."
Nhan Nhiễm Tịch ngây ngẩn cả người, làm thế nào nàng cũng không nghĩ đến DạThương Minh lại ở chỗ này, ngơ ngác hỏi: "Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này ?" Thật ra nàng muốn nói không phải ngươi đã đi rồi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-sung-phi/1593612/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.