Chương trước
Chương sau
edit: quỳnh quỳnh
beta:rinina
Nhan Nhiễm Tịch vừa nghe vậy thì chạy tới trước gương, thúc dục nội lực trong cơ thể quả nhiên thật sự có một ký hiệu xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn Dạ Thương Minh hỏi: "Ngươi không sợ ta thật sự hủy diệt Minh điện?"
"Ha ha, ngươi sẽ không ." Dạ Thương Minh chắc chắn nói.
"Vì sao ngươi khẳng định như vậy? Chúng ta mới nhận thức không lâu, không phải sao ? Hơn nữa ta còn là người của Tây Tần quốc." lúc này Nhan Nhiễm Tịch không thể tin nên mới hỏi vậy
"Ta tin tưởng ánh mắt của mình, ngươi là loại người nào không quan trọng, chỉ cần ngươi là ngươi là được, ngươi làm gì ta đều duy trì, ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi." Dạ Thương Minh mỉm cười, ngày hôm nay chỉ sợ là ngày mà hắn cười nhiều nhất.
Nhan Nhiễm Tịch giật mình, lẩm bẩm nói: "Tuyệt đối tín nhiệm, nhưng nếu sai lầm không phải sẽ hoàn toàn huỷ diệt mình sao?"
Nàng nói rất nhỏ, nhưng Nhan Nhiễm Tịch không biết là Dạ Thương Minh vẫn nghe được, nhưng Dạ Thương Minh lại kiên định nói: "Ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi thì sẽ tin tưởng ngươi không nghi ngờ, thẳng đến ngày chính miệng ngươi nói ta biết là ngươi lừa gạt ta, ngươi muốn để ta vạn kiếp bất phục, ngươi cô phụ tín nhiệm của ta, khi đó ta sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục, nhưng ta yêu ngươi, cho nên ta sẽ không xa ngươi, dù là hoàng tuyền hay thiên đàng, ngươi ở đâu ta ở đó, chúng ta đều trốn không thoát."
Nhan Nhiễm Tịch không phẫn nộ, ngược lại cười, nàng muốn cùng hắn, tin sẽ tin, nếu bị lừa thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, bởi vì từng yêu đến nghĩa vô phản cố, cho nên không có cách nào một người sống một mình.
"Hảo, ta cũng giống vậy, nếu ngươi phụ ta, lên trời xuống đất, ta nhât định khiến ngươi vạn kiếp bất phục."
Nhìn nhau cười, bọn họ là cùng một loại người, cho nên bọn họ tin tưởng bản thân.
Trong phòng một mảnh ấm áp, bên ngoài là cảnh tượng hoàn toàn tương phản.
Trong lòng Bạch Ngạn Túng luôn lo lắng Nhan Nhiễm Tịch sẽ làm hại Dạ Thương Minh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy vào xem có tốt hơn, vừa định đi vào thì có một bàn tay chắn trước mặt hắn, chỉ thấy Cổ Điệp lạnh lùng nhìn hắn, Cổ Điệp rất chán ghét Bạch Ngạn Túng, còn có tên Trì Ngưng Liên kia, đều không phải người tốt gì.
"Tránh ra." Bạch Ngạn Túng không còn bộ dáng ngày xưa, với Nhan Nhiễm Tịch và người của Nhan Nhiễm Tịch hắn đều không thích.
Lời này nếu nói với người khác có lẽ họ sẽ mắng một trận, nhưng, thực có lỗi, Cổ Điệp nàng tức giận rất khác, nàng không có công phu mắng người, trực tiếp dùng vũ lực, chỉ thấy Cổ Điệp hóa chưởng thành quyền hung hăng tập kích Bạch Ngạn Túng, tốc độ của Bạch Ngạn Túng cũng không chậm, xoay người một cái đã tránh được, Cổ Điệp lại đuổi theo không bỏ.
Bạch Ngạn Túng vừa trốn tránh vừa mắng to: "Ngươi dừng tay, ta nói ngươi biết ngươi không nên ép ta động thủ."
Cổ Điệp không để ý tới, xuống tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ngoan, cơ hồ đều là chiêu trí mạng, Bạch Ngạn Túng trốn không được, cũng nóng nảy: "Hừ, ngươi nghĩ ngươi là nữ nhân ta không dám đánh ngươi sao ?
Thân thủ hai người đều rất tốt, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Thượng Quan Nghị Sơ cũng không nhúng tay vào, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Thượng Quan Nghị Sơ mặt không chút thay đổi nhìn Khinh Âm hỏi: "Ngươi không đi giúp nàng ? Võ công của Túng rất lợi hại ."
"Hắn đánh không lại Cổ Điệp." Khinh Âm nói không sai, không nói Cổ Điệp không được biến thân, cho dù như bây giờ Bạch Ngạn Túng cũng chỉ miễn cưỡng tiếp được một lúc sau đó sẽ phải thua không thể nghi ngờ.
"Nhan cô nương hình như là vẫn bị nhốt tại lãnh viện sao lại có tỳ nữ lợi hại như vậy?" Trì Ngưng Liên dùng giọng điệu hoài nghi hỏi, hôm nay thì thấy Cổ Điệp lợi hại, ngày ấy ở Mỹ Thực Trai cũng nhìn ra Khinh Âm lợi hại, tại sao hai người này lợi hại như vậy lại đi làm tỳ nữ, còn hết mực trung tâm? Sao một phế vật lại có được hai người như vậy.
Bọn họ thấy Cổ Điệp và Khinh Âm đều mang một thân ngông nghênh, không phải người có năng lực sao có thể khiến người như vậy can tâm làm kẻ dưới được?
Nghe ra người này nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt Khinh Âm trở nên lãnh liệt: "Nếu không phải tiểu thư nhà ta không cho phép, chỉ bằng các ngươi lần lượt vũ nhục nghi ngờ, mạng của các ngươi sẽ không lưu lại đến bây giờ, nhưng ta sẽ không muốn mạng của ngươi bây giờ." Nói xong Tiểu Hắc nhảy ra khỏi cái ôm của Khinh Âm, canh giữ ở cửa, Khinh Âm biến mất ở trước mặt mọi người.
Mọi người ngây ngẩn cả người, Thượng Quan Nghị Sơ và Thượng Quan Thương Vân chưa từng thấy qua võ công của Khinh Âm, thập phần kinh ngạc.
Thân hình vừa hiện, Khinh Âm xuất hiện ở phía sau Trì Ngưng Liên hung hăng cho hắn một chưởng, Trì Ngưng Liên lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vừa ổn định thì thân hình Khinh Âm biến mất sau đó lại xuất hiện tiếp một chưởng, cứ tuần hoàn như vậy, khóe miệng Trì Ngưng Liên đã chảy ra máu, bây giờ hắn rốt cục cảm nhận được có một thân võ công lại không thể dùng là có cảm giác gì.
Bình thường Khinh Âm trừ bỏ người uy hiếp tới tính mạng của Nhan Nhiễm Tịch hoặc là Nhan Nhiễm Tịch phân phó thì sẽ không tự mình động thủ, nhưng là bọn hắn cứ vũ nhục nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch từng lần một đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng, cho nên nàng cũng muốn giáo huấn thật tốt bọn họ một phen.
Mà bên Bạch Ngạn Túng cũng bắt đầu lộ ra hiện tượng thất bại.
Thượng Quan Thương Vân và Thượng Quan Nghị Sơ mới nhìn mình hai người bạn tốt đều biến thành như vậy, trong lòng cũng rất gấp gáp, Thượng Quan Nghị Sơ là người đầu tiên nhịn không được, vọt lên, chị dâu nói hắn không dám động, như vậy thì tách bọn họ ra là được, nhìn nhìn Bạch Ngạn Túng lại nhìn nhìn Trì Ngưng Liên, vẫn là đi giúp Túng đi, chỗ Trì Ngưng Liên rất khó ra tay, khinh công quỷ dị kia căn bản không có cách nào đối phó, hắn lập tức vọt qua chỗ Cổ Điệp và Bạch Ngạn Túng, không dám động thủ làm bị thương Cổ Điệp, chỉ có thể ngăn cách ở giữa, nhưng không biết hai người là cố ý hay là vô tình cứ đánh quyền về phía hắn, biến thành Thượng Quan Nghị Sơ khổ không nói nổi.
Nhìn người trong viện đánh nhau, nghĩ đến vẫn là tìm Nhan Nhiễm Tịch tốt hơn, vừa muốn vào cửa, một con hắc miêu chạy ra, Thượng Quan Thương Vân biết nó, là con mèo Khinh Âm ôm lúc nãy, hình như kêu Tiểu Hắc.
Nhìn trong mắt Tiểu Hắc tràn ngập cảnh cáo còn có khinh thường, Ách... Hắn xem rất rõ ràng trong con ngươi kia là khinh thường, thật là có linh tính, bây giờ hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hắn định vòng qua, ai ngờ Tiểu Hắc lại tiếp tục ngăn cản, hắn có chút kinh ngạc, con mèo này cũng quá có linh tính đi.
Vận khởi khinh công muốn vọt vào đi, nhưng hắn nhanh mèo còn nhanh hơn, bóng đen bay lại, hắn không thể không lui ra phía sau, hắn vốn tưởng rằng hắn rời khỏi thì sẽ không sao, nhưng hắn chưa đứng vững, Tiểu Hắc đã vọt lại, không thể làm nó bị thương chỉ có thể trốn, bị một con hắc miêu đuổi theo, hắn làm hoàng thượng thật đúng là uất ức.
Trong viện nhất thời loạn thành một đoàn, chỉ thấy bốn đại nam nhân bị hai nữ tử và một con hắc miêu truy chạy loạn, lúc Nhan Nhiễm Tịch và Dạ Thương Minh đi ra thì thấy cảnh tượng như vậy.
"Dừng tay." Thanh âm thản nhiên, nhưng là đối với bọn Khinh Âm lại là thánh chỉ.
Một câu rợi xuống chỉ thấy Khinh Âm lại biến mất, sau đó xuất hiện ở phía sau Nhan Nhiễm Tịch, Cổ Điệp vận khởi khinh công, rời đi nơi lung tung lúc nãy, thành thật đứng sau Nhan Nhiễm Tịch, Tiểu Hắc cũng ngừng lại, trong ánh nhìn chăm chú của bốn nam nhân dùng bộ dáng cao quý đi về phía Nhan Nhiễm Tịch.
Bọn họ không có nhìn lầm thật sự là bộ dáng cao quý, nó thân là tử thần, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch, những người khác ở trong mắt nó đều là một đám nhân loại nhỏ bé, không hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.