Sau khi rời khỏi Hoàng cung, Âu Dương Thiển Thiển đang định ngồi xe ngựa về Vương phủ, mới vừa bước lên xe ngựa thì đã rơi vào một vòng tay quen thuộc, vòng tay ấm áp khiến nàng cảm thấy an lòng, phảng phất như tự nhiên đã là như vậy.
‘Trong vô thức, hắn đã trở thành một sự tồn tại cần thiết sao?’
Âu Dương Thiển Thiển tự hỏi chính mình.
“Thương, chờ lâu lắm rồi hả?”
“Không…”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
Đúng là hắn không phải chờ quá lâu, Thần phi mời đến ngắm hoa, hắn lo lắng cho sự an nguy của Âu Dương Thiển Thiển, nên đã lặng lẽ lẻn vào cung, chỉ để âm thầm bảo vệ nàng mà thôi, cũng chỉ mới ra xe ngựa trước nàng có một bước mà thôi.
“Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta về phủ.”
Âu Dương Thiển Thiển không truy hỏi gì cả, bởi vì, không cần thiết. Hắn xuất hiện đúng lúc nàng muốn gặp hắn, trong lòng nàng tràn đầy ấm áp. Tranh đấu trong cung đều luôn không có điểm dừng, nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm nay, nếu nàng đi nhầm một bước, tất sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.
“Được.”
Trở lại phủ Chiến Vương, Lục Nhụy đã chuẩn bị điểm tâm kỹ càng, đặt dưới tán cây mai. Đã gần nửa tháng mà cây mai không hề có dấu hiệu héo tàn, vẫn tỏa ra mùi hoa thơm nhàn nhạt, cách đó không xa còn có mấy cây mai đầy nụ đang sắp nở.
“Ám Dạ, thuật nhϊếp hồn của ngươi đã tiến bộ không ít, hôm nay khống chế Vương Duẫn, đúng là vô cùng ung dung, không có chút kẽ hở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457487/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.