Chương trước
Chương sau
Thừa dịp đêm tối, Âu Dương Thiển Thiển dặn dò Vấn Cầm, chuyển Thượng Quan Dao đến Túy Tiên lâu, cho Lục Nhụy và Sơ Tình dọn dẹp mọi thứ trong phòng, dường như trong phòng chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả chỉ như là một giấc mộng.
“Chủ mẫu.”
Ám Dạ thấy Nam Cung Thương còn chưa trở về, hít một hơi thật sâu, từ trong bóng tối đi ra, đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, thỉnh an.
“Ngươi muốn hỏi ta về thuật thôi miên à?”
Hôm nay rời khỏi Tướng phủ, buổi chiều mới từ Túy Tiên lâu trở về, liên tục không có cơ hội thực hiện lời hứa hôm qua.
“Vâng, từ ba năm trước, thuật nhϊếp hồn của thuộc hạ liên tục không có cách nào đột phá nút thắt, nếu khống chế người bình thường thì không sao, nhưng khống chế người có ý chí kiên cường thì lại không thể vượt qua một phút, căn cứ trong sách ghi lại, nếu tu luyện thuật nhϊếp hồn tới tầng cao nhất thì có thể hoàn toàn khống chế một người.”
Ám Dạ giới thiệu, ba năm qua, hắn liên tục tìm cách đột phá nút thắt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Có phải mỗi lần ngươi khống chế một người thì đều căn cứ vào việc ý chí của người đó có kiên cường hay không mà dùng thái độ khác nhau, nếu đụng phải người có ý chí kiên cường thì chính ngươi cũng sẽ vô cùng căng thẳng, mà thần kinh thì lo lắng.”
Ám Dạ là một người hết sức ưu tú, ý chí cũng hết sức kiên cường, hoàn hảo về mọi mặt, nhưng xã hội hiện giờ lại không có môn tâm lý học.
“Quả thật giống như chủ mẫu nói, lúc khống chế người có ý chí kiên cường thì đúng là ta rất dễ cảm thấy căng thẳng.”
Trong ánh mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển của Ám Dạ lộ ra tia kính nể.
“Mặc dù ta chưa bao giờ tu luyện thuật nhϊếp hồn, cũng chưa bao giờ gặp, nhưng, ta nghĩ nó có hiệu quả giống thuật thôi miên, bất cứ lúc nào, người thi thuật cũng phải giữ tâm lý của người đứng xem, để cho bản thân được tỉnh táo. Ví dụ như đêm qua, có mấy lần thiếu chút nữa là Lí Ngọc Cầm tỉnh lại, nhưng người thi thuật phải hành xử bình thường, chỉ cần nắm giữ được tâm lý của người đó là có thể dễ dàng một lần nữa dẫn dắt hồi ức, dẫn dắt tư duy của người đó, chắc thuật nhϊếp hồn cũng vậy.”
Âu Dương Thiển Thiển phân tích từ góc độ tâm lý học, có đôi khi người ta có cảm giác căng thẳng mà bản thân không hề nhận ra, có lẽ vì Ám Dạ quá muốn đột phá nên lại càng không thể đột phá được.
“Đa tạ Vương phi chỉ điểm, có lẽ thuộc hạ có hơi chỉ vì cái lợi trước mắt, mới chậm chạp không thể đột phá.”
Ám Dạ hiểu ra.
“Như vậy đi, ta viết cho ngươi một bản tâm kinh, ngươi học thuộc lòng, có lẽ sẽ giúp ngươi trong việc điều tiết suy nghĩ.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, cầm bút lông, viết lại bản ‘Bàn Nhược tâm kinh’ mà kiếp trước nàng từng đọc được trong Kinh phật, đưa cho Ám Dạ.
“Bàn Nhược tâm kinh, đa tạ chủ mẫu.”
Ám Dạ vui vẻ tiếp nhận tâm kinh, nhìn lướt qua rồi hỏi:
“Chủ mẫu, thuộc hạ chưa bao giờ nghe nhắc đến tâm kinh này, là một trong số những kinh thư trong chùa sao?”
Trên người Âu Dương Thiển Thiển ẩn giấu rất nhiều bí ẩn, Ám Dạ tò mò hỏi.
“Coi như là vậy đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói nước đôi, nàng không biết chùa chiền thời này thế nào, nhưng Bàn Nhược tâm kinh thật sự là một trong số những kinh thư của phật giáo.
“Thiển Thiển, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Ám Dạ vừa muốn nói gì, một bóng người lập tức đến gần, ngắt lời Ám Dạ.
“Chưa, trời còn sớm.”
Âu Dương Thiển Thiển liếc mắt nhìn Nam Cung Thương một cái, rồi tiếp tục nhìn bầu trời đêm, nói, nhịn không được có vài phần hoài niệm cuộc sống ở thời hiện đại.
Thời này không khí rất trong lành, nhưng giao thông thì bất tiện, tin tức thì bế tắc. Nàng thích cuộc sống ở nơi này, tự do tự tại, nhưng lại hận việc tin tức bế tắc, trừ việc đọc sách ra thì nàng không tìm thấy cách tiêu khiển nào khác.
“Thiển Thiển, không vui à?”
Nam Cung Thương nhìn ánh mắt mông lung của Âu Dương Thiển Thiển, nơi mà ánh mắt nàng nhìn đến là nơi mà hắn không thể nào chạm vào được, hắn muốn bước vào nhưng lại không thể tìm được đường vào.
“Không, chỉ nhớ tới những việc trước kia thôi.”
Đó là nơi mà nàng vĩnh viễn không thể quay trở lại, có lẽ, trong lòng nàng cũng chẳng muốn trở về nữa.
“Thiển Thiển, tiền tiêu vặt.”
Nam Cung Thương lấy từ trong lòng ra một chồng ngân phiếu, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Bao nhiêu?”
Nhìn một chồng ngân phiếu dày cộp, nàng hỏi nhưng không đưa tay tiếp nhận.
“Hai vạn lượng, Thiển Thiển tự kiếm được.”
Nam Cung Thương thấy thế, lập tức cầm chiếc túi gấm bên hông Âu Dương Thiển Thiển, nhét ngân phiếu vào trong túi gấm.
“Phủ Vinh Vương thật đúng là yêu thương vị Dung Quận chúa này.”
Âu Dương Thiển Thiển cười cười nói, Dung Quận chúa tiêu tiền như rác, thế mà phủ Vinh Vương vẫn thanh toán, có thể thấy là địa vị của vị Dung Quận chúa này không hề bình thường.
“Dung Quận chúa là nữ nhi mà đến tận lúc già Vinh Vương mới có được, tất nhiên vô cùng yêu thương, ỷ vào việc có Vinh Vương gia làm chỗ dựa, nên bình thường ở trong Kinh thành vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh.”
Nam Cung Thương giải thích.
“Vinh Vương gia là ai?”
Âu Dương Thiển Thiển nghi ngờ nhìn Nam Cung Thương, hỏi.
“Vinh Vương gia là đệ đệ còn sống duy nhất của Tần Cảnh Hạo – Tần Cảnh Lân, chẳng có tài năng gì, trước khi qua đời, Tiên đế đã phong Tần Cảnh Lân làm Vinh thân Vương gia, với mong muốn bảo toàn Tần Cảnh Lân, chính vì thế, mới sống được đến bây giờ. Hiện giờ Tần Cảnh Hạo niệm Tần Cảnh Lân là đệ đệ duy nhất nên cũng rất coi trọng hắn.”
“Thương muốn nói, Tần Cảnh Hạo coi trọng sự vô dụng của Tần Cảnh Lân hả? Tần Cảnh Lân vô dụng lại được Tần Cảnh Hạo coi trọng, Tần Cảnh Hạo chẳng qua là lợi dụng Tần Cảnh Lân để thể hiện sự rộng lượng của bản thân, đúng không?”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Nam Cung Thương quanh co lòng vòng, trực tiếp phân tích.
“Thiển Thiển luôn nhìn thấu triệt mọi vấn đề như vậy.”
Nam Cung Thương nhìn vào mắt Âu Dương Thiển Thiển, hắn đột nhiên muốn biết, rốt cuộc thì thế giới trong mắt Âu Dương Thiển Thiển có dáng vẻ gì, trong thế giới của nàng có sự tồn tại của hắn không.
“Thương, ngày mai chúng ta về Vương phủ, được không?”
Vẻ mặt của Nam Cung Thương không thể giấu được ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, nàng không biết nói thế nào với Nam Cung Thương về thế giới trước đây của nàng, ít nhất bây giờ nàng không có cách nào nói được, đành phải nói sang chuyện khác.
“Được, Thiển Thiển, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nam Cung Thương biết Âu Dương Thiển Thiển phải duy trì thời gian ngủ nhất định mỗi ngày, nhẹ nhàng nói.
Hắn không vội biết bí mật trong lòng Âu Dương Thiển Thiển, hắn tin rằng một ngày nào đó Âu Dương Thiển Thiển sẽ thẳng thắn thành khẩn kể cho hắn biết.
= = = = = = = = = = = = = = =
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Thiển Thiển còn chưa tỉnh giấc thì Nam Cung Thương đã ngồi xe ngựa, xuất hiện trước cổng Tướng phủ, Nam Cung Thương xuất hiện, trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều ánh mắt, Âu Dương Hạo cũng hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Nam Cung Thương đến sớm như vậy chứng tỏ Nam Cung Thương để ý đến Âu Dương Thiển Thiển.
“Lão thần bái kiến Vương gia.”
Âu Dương Hạo cho người mời Nam Cung Thương vào phòng khách, sau đó hành lễ, ân cần thăm hỏi.
“Nhạc phụ khách khí, hôm nay Bản vương đến là để đón Vương phi về phủ, sợ là Vương phi không thể tiễn Âu Dương tiểu thư xuất giá được, nhưng, Bản vương và Vương phi sẽ cùng tham gia lễ thành thân của Nhị Hoàng tử.”
Nam Cung Thương lạnh nhạt nói ra ý đồ của mình khi đến.
“Vương gia nói phải, đúng là lão thần không đúng, Thiển Thiển rời Kinh thành năm năm, lão thần vẫn luôn muốn giữ Thiển Thiển ở bên cạnh. Cũng được, hiện giờ thấy Vương gia coi trọng Thiển Thiển, lão thần cũng an tâm, bây giờ lão thần sẽ cho người đi mời Thiển Thiển.”
Âu Dương Hạo tỏ ra nhân từ, nhưng trước mặt những người đã biết rõ mọi chuyện thì có vẻ thật buồn cười.
“Không làm phiền nhạc phụ, Bản vương hẳn nên đích thân đón Vương phi mới phải.”
Nam Cung Thương nói xong, trực tiếp cất bước đi đến Lãnh Hương các, Âu Dương Hạo bất đắc dĩ, đành phải cất bước định đi theo.
“Không nhọc nhạc phụ đi cùng, Bản vương tự đi là được rồi.”
Nam Cung Thương thấy thế, lập tức cự tuyệt.
“Cũng được, lão thần không quấy rầy phu thê son gặp gỡ nữa.”
Âu Dương Hạo lập tức cười cười, nói, trong lòng mừng thầm.
Nam Cung Thương càng coi trọng thì chứng tỏ ông càng dễ có được thứ mà ông muốn, nhưng, ông phải dặn dò lại một chút mới được.
Nam Cung Thương đi đến Lãnh Hương các, khiến nha hoàn và ma ma quét dọn sân vườn kinh ngạc. Vốn tưởng Chiến Vương không coi trọng Âu Dương Thiển Thiển, không ngờ sáng sớm, Nam Cung Thương đã xuất hiện ở Lãnh Hương các, nha hoàn và ma ma lập tức tiến lên thỉnh an, Nam Cung Thương mặc kệ, đi thẳng vào trong tiểu lâu.
“Bái kiến Vương gia.”
Sơ Tình vừa bố trí bữa sáng xong, thấy Nam Cung Thương đi vào thì lập tức thỉnh an.
“Thiển Thiển đâu?”
“Lục Nhụy đang hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu, Vương gia chờ một chút.”
Sơ Tình vừa nói xong thì Nam Cung Thương đã vào đến khuê phòng.
Âu Dương Thiển Thiển ngồi trước gương đồng, Lục Nhụy đang định búi tóc cho Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương tới gần, Lục Nhụy thức thời đưa lược cho Nam Cung Thương.
“Thương, có phải là đến quá sớm không?”
Mấy ngày nay Nam Cung Thương đều rời đi từ sáng sớm, chỉ có điều lúc Nam Cung Thương rời đi, nàng lại không thể tỉnh giấc được.
“Ta vội đến đón Thiển Thiển về phủ, vì thế tối qua đã cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa rồi.”
Nam Cung Thương vừa vấn tóc cho Âu Dương Thiển Thiển vừa nhẹ nhàng nói.
“Tay nghề của Thương đã tốt hơn trước nhiều.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa lòng nói, mấy ngày nay lúc nàng tỉnh lại thì Nam Cung Thương đã rời đi rồi nên luôn luôn đều là Lục Nhụy vấn tóc cho nàng, cái búi tóc ở thời cổ đại này khiến nàng học mãi mà vẫn không làm được.
Kỳ thực là nàng chưa từng học bao giờ, vì ở Vô Thanh cốc, nàng quen buộc túm hết tóc ra sau gáy rồi chẳng cài bất cứ loại trang sức gì.
“Về sau sẽ càng tốt hơn.”
Nam Cung Thương được đằng chân lân đằng đầu.
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi khuê phòng, sau khi ăn sáng xong, đoàn người liền đứng dậy rời khỏi Lãnh Hương các, Thu Nguyệt và Hương Liên cũng theo sát phía sau, vừa đến đại sảnh, định cáo biệt Âu Dương Hạo, Âu Dương Thiển Thiển lại bị Âu Dương Hạo kiếm cớ đưa vào thư phòng.
“Phụ thân, còn có chuyện gì dặn dò Thiển Thiển?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn lướt qua thư phòng rồi hỏi.
Thư phòng của Âu Dương Hạo khá là phong phú, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ thư phòng của Âu Dương Hạo, nhưng vẫn nhỏ hơn thư phòng của Nam Cung Thương nhiều.
“Thiển Thiển còn nhớ việc mà phụ thân dặn dò con hôm đó không?”
Âu Dương Hạo lạnh lùng nói, trong giọng nói không có chút cảm tình gì, có lẽ trong lòng Âu Dương Hạo, trừ Lăng Hi Nhược thì không hề có bất cứ ai khác, có lẽ vì Lăng Hi Nhược mất quá sớm nên ông lại càng để ý, không ai biết suy nghĩ thực sự trong lòng Âu Dương Hạo là gì.
“Thiển Thiển biết, con sẽ mau chóng tìm ra lệnh bài của Long Kỵ cấm quân, sau đó giao cho phụ thân, kính xin phụ thân bảo vệ sự an toàn cho Vương gia.”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra ngoan ngoãn. Sau ngày hôm qua, Âu Dương Thiển Thiển càng ngày càng tâm đắc với vở kịch này.
“Thế thì việc này sẽ giao cho con, đây là vật đính ước giữa vi phụ và mẫu thân Dao Nhi của con, bây giờ ta giao cho con, coi như lời chúc phúc của vi phụ giành cho con.”
Âu Dương Hạo lấy ra một tấm ngọc bội, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Đa tạ phụ thân.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận ngọc bội, ghét bỏ không biết nên để ở đâu.
‘Vật đính ước, lừa ai chứ? Nhìn dấu vết điêu khắc này thì cùng lắm mới chỉ mười năm. Không có chút dấu vết năm tháng nào, gọi là vật đính ước, chẳng qua là Âu Dương Hạo lừa mình mà thôi.’
“Được, sớm theo Vương gia về phủ đi, sợ là Vương gia ở phòng khách chờ sốt ruột rồi.”
“Phụ thân, Thiển Thiển cáo lui.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, xoay người rời khỏi thư phòng.
Nàng không hề cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên giữa nàng và ông ta, thậm chí nàng còn nghi ngờ Âu Dương Hạo không phải là phụ thân của nàng. Nếu phải thì tại sao lại lợi dụng chút không chùn tay, nếu không phải, thì cuối cùng là thế nào.
Âu Dương Thiển Thiển lắc lắc đầu, đi thẳng đến phòng khách.
Đến phòng khách, Âu Dương Thiển Thiển quăng ngọc bội cho Sơ Tình, sau đó Nam Cung Thương rút khăn ra lau tay cho Âu Dương Thiển Thiển, sau đó đưa khăn cho Lục Nhụy đứng bên cạnh, hành động của hai người khiến những người hầu trong Tướng phủ phát hoảng, còn mấy người Sơ Tình thì đã nhìn quen mắt lắm rồi.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Nam Cung Thương lạnh mặt, người hầu lập tức cúi đầu, tỏ vẻ như không hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
“Thương, chúng ta đi thôi, nếu không đến lúc về thì đã là giữa trưa rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn nhìn sắc trời, nhẹ nhàng nói.
“Được.”
Nam Cung Thương nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, hai người dắt tay nhau đi ra khỏi Tướng phủ, hành động của hai người lọt vào mắt mọi người trong Tướng phủ khiến bọn họ hâm mộ, thậm chí còn nhìn hai người với vẻ háo sắc, có người còn nghĩ.
‘Đại tiểu thư đã đẹp, Nhị tiểu thư còn đẹp hơn.’
Âu Dương Thiển Thiển đến Tướng phủ mấy ngày, rất ít người từng gặp Âu Dương Thiển Thiển, hiện giờ, xem như bọn họ đã được nhìn thấy rất rõ ràng.
Trở lại Vương phủ, Chu Thụy lập tức đi ra đón.
“Xin thỉnh an Vương phi.”
Chu Thụy trực tiếp xem nhẹ Nam Cung Thương, thỉnh an mỗi Âu Dương Thiển Thiển.
Ở Vương phủ, cảnh tượng này khiến không ít thị vệ sững sờ, không kịp phục hồi tinh thần.
“Chu bá miễn lễ, về sau cứ đối xử với ta giống như với Thương, không cần hành lễ.”
Chu Thụy là một trong những tướng lĩnh của Nam Cung Thương, cũng từng đi theo lão Chiến Vương nhiều năm, từ sau khi Nam Cung Thương bị thương, Chu Thụy liền từ bỏ chức vụ trong quân, ở lại phủ Chiến Vương, làm quản gia, đối với Nam Cung Thương, Chu Thụy không chỉ là quản gia mà giống như người thân hơn.
“Vâng, Vương phi.”
Chu Thụy âm thầm gật gật đầu.
Ông luôn luôn cảm thấy Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt, cũng rất ít tiếp xúc, hôm nay gặp mặt, chẳng qua chỉ thử một phen, biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển khiến ông rất hài lòng.
Nữ tử như vậy, cho dù nhìn bề ngoài hay là khí độ thì đều xứng đôi với Vương gia.
“Thiển Thiển, chúng ta về Thiên Vũ các.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
Hai người chậm rãi đi đến Thiên Vũ các, Sơ Tình và Lục Nhụy đưa các nha hoàn và ma ma khác trở lại Lạc Âm các. Lạc Âm các là phòng của chủ mẫu của Vương phủ, tuy vậy Âu Dương Thiển Thiển lại chưa bao giờ ở đó.
Sau khi trở lại Thiên Vũ các, Nam Cung Thương nhận được tin báo, đi thẳng vào thư phòng, Âu Dương Thiển Thiển tản bộ trong vườn. Trận tuyệt sát trong vườn đã được triệt hồi, nhìn không thấy có bóng dáng của trận pháp. Vài ngày không thấy, dường như không khí càng thêm tươi mát, nàng chậm rãi đi vào đình hóng mát. Âu Dương Thiển Thiển kinh ngạc nhìn sang bên kia đình hóng mát, thấy mấy cành mai đang nở rộ.
Nàng nhớ là nàng đã từng nói với Nam Cung Thương rằng nàng thích hoa mai, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, trở lại Vương phủ đã nhìn thấy hoa mai đang nở rộ, sợ là Nam Cung Thương đã tốn không ít công sức.
“Vương phi, đây là sổ sách mấy năm gần đây của Vương phủ, mời Vương phi xem qua.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa mới ngồi ở đình hóng mát chưa được bao lâu thì Chu Thụy đã ôm mấy quyển sổ đi đến, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Chu bá, từ trước đến nay những việc này do ai xử lý?”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận sổ sách, đặt trên bàn đá, sau đó hỏi.
“Sổ sách thông thường đều do Ngô quản sự ở phòng thu chi quản lý, đây là sổ sách ba năm gần đây của Vương phủ, Vương phi là chủ mẫu của Vương phủ, từ nay về sau sẽ do Vương phi quản lý.”
Chu bá giải thích.
“Mấy năm nay, sổ sách của Vương phủ có xảy ra sai sót gì không?”
Âu Dương Thiển Thiển không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng luôn. Theo nàng biết, Chu Thụy là người thẳng thắn, nếu không thì tại sao vừa rồi trước mắt bao nhiêu người lại thử nàng như vậy.
“Mặc dù ta quản lý mọi việc lớn nhỏ trong Vương phủ, nhưng lại không giỏi về sổ sách. Mấy năm nay, luôn luôn đều do Ngô quản sự quản lý, cũng chưa nghe nói có sai sót gì cả.”
Chu Thụy ngượng ngùng nói.
Ông giỏi đánh giặc, giỏi sách lược, khuyết điểm duy nhất chính là bất lực với những con số. Nam Cung Thương chưa bao giờ hỏi đến sổ sách chi tiêu của Vương phủ, hiện giờ, Âu Dương Thiển Thiển đến đây, Chu Thụy nôn nóng ôm sổ sách đến.
Thứ nhất, Âu Dương Thiển Thiển đã là Vương phi, quản lý sổ sách chi tiêu của Vương phủ thuộc phận sự của nàng. Thứ hai, Âu Dương Thiển Thiển chữa thương cho Nam Cung Thương nên đã rời khỏi Vương phủ một thời gian dài, người ngoài không biết nhưng ông thì biết rõ, giao sổ sách chi tiêu cho Âu Dương Thiển Thiển, để chứng minh địa vị của Âu Dương Thiển Thiển trong Vương phủ.
“Đa tạ Chu bá, ta sẽ mau chóng xem hết.”
Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói.
Mặc dù nàng không thích xem sổ sách, nhưng nghe Chu Thụy nói thì nàng cảm thấy không biết có phải sổ sách này có vấn đề gì hay không, vậy thì phải xem qua thì mới biết được.
“Vương phi, đây là chìa khóa kho hàng của Vương phủ, trước kia là do ta bảo quản, về sau sẽ do Vương phi bảo quản.”
Chu Thụy đưa cho Âu Dương Thiển Thiển một chùm chìa khóa.
“Kho hàng về sau vẫn phải làm phiền Chu bá, tục ngữ nói, dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin tưởng Chu bá, đồ trong kho hàng chắc chắn là không có vấn đề gì.”
Chu Thụy muốn khảo nghiệm năng lực của nàng một chút, nếu muốn kiểm toán thì nàng sẽ điều tra luôn một lượt để về sau đỡ phải phiền toái.
“Đồ gì đưa vào kho cũng đều có ghi chép, Vương phi có muốn xem qua không?”
“Làm phiền Chu bá đưa sổ sách của kho hàng tới.”
Mấy năm nay mọi thứ trong Vương phủ, kho hàng và phòng thu chi không có vấn đề gì thì mới là có vấn đề, nàng tin Chu bá nhưng mà nàng không biết những người khác thì thế nào, dù sao cũng có rất ít người không động lòng với lợi ích.
“Vâng, Vương phi.”
Chu Thụy vừa lòng gật gật đầu, lập tức xoay người đi lấy sổ sách của kho hàng.
“Tiểu thư, người đang định quản lý thu chi thật à?”
Lục Nhụy bưng một đĩa hoa quả đi vào, nghe thấy đoạn đối thoại giữa Chu Thụy và Âu Dương Thiển Thiển, lập tức mở miệng hỏi.
“Thế nào, không tin tiểu thư nhà muội à?”
Âu Dương Thiển Thiển cười nói.
Lục Nhụy giống y như Chu Thụy, cứ nhìn thấy số má là đau hết cả đầu.
“Không phải, chỉ là nhìn những chữ số chi chít thì thấy rất phiền toái.”
Lục Nhụy bất đắc dĩ nói.
“Lục Nhụy, bình thường bảo muội học thêm một chút mà muội không nghe, muội nói xem, sau này muội lấy người ta thì phải làm thế nào đây?”
Sơ Tình trêu ghẹo.
“Ai nói lấy người ta thì phải quản lý chi tiêu chứ?”
Lục Nhụy do dự một chút, rồi phản ứng lại:
“Muội không thèm lấy ai đâu. Sơ Tình, tỷ đừng hòng một mình độc chiếm tiểu thư.”
Sau khi đến Kinh thành, đầu tiên là có Vấn Cầm thỉnh thoảng đến tranh giành Âu Dương Thiển Thiển với nàng, bây giờ thì lại có thêm Nam Cung Thương, lúc Nam Cung Thương xuất hiện thì nàng đều phải tự động lảng tránh, thời gian ở cùng với Âu Dương Thiển Thiển lại bị giảm đi, nàng dễ chịu sao?
Kỳ thực, suốt năm năm qua. Lục Nhụy luôn luôn ở bên Âu Dương Thiển Thiển, đã quen với việc coi Âu Dương Thiển Thiển thành trung tâm, nhất thời chưa sửa được.
“Được rồi, đừng náo loạn, các muội cũng ngồi xuống đi.”
Âu Dương Thiển Thiển bất đắc dĩ liếc nhìn chồng sổ sách trước mặt một cái, sau đó nói với hai người.
Làm một Vương phi có thực quyền thật vất vả, đặc biệt là sổ sách ở thời cổ đại này, không đơn giản như những chữ số Ả Rập ở kiếp trước. Vừa lật xem sổ sách, Âu Dương Thiển Thiển vừa nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ:
‘Quá phiền toái, đổi luôn thành chữ số Ả Rập là được rồi.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.