Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngọc Cầm tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dường như tâm trạng rất tốt, trên mặt còn mỉm cười nhàn nhạt. Trần ma ma kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Cầm.
Gần đây Tướng phủ xảy ra rất nhiều việc, bà không ngờ tâm trạng của Lý Ngọc Cầm lại đột nhiên thay đổi tốt lên.
“Dường như hôm nay tâm trạng của phu nhân rất tốt?”
Trần ma ma do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
“Ma ma, còn nhớ ngày mà ta cứu ngươi không? Bao nhiêu năm trôi qua, ta cho là ta đã sắp quên tâm trạng khi đó rồi, không ngờ trong giấc mộng đêm qua lại hiện ra rất rõ ràng.”
Năm xưa bà thật là tao nhã, hai người gặp nhau, bà phải lòng Âu Dương Hạo, vì thế, bà đã làm rất nhiều điều. Trong trí nhớ của bà, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng càng ngày càng mơ hồ, bà đã sắp quên đi chính bản thân mình ngày xưa rồi.
“Khó trách phu nhân lại vui vẻ, chờ Đại tiểu thư xuất giá, thiếu gia thành thân, phu nhân có thể luôn luôn ở bên cạnh lão gia, gắn bó làm bạn đến đầu bạc.”
Trần ma ma cười nhìn Lý Ngọc Cầm.
Những năm qua, tính cách của Lý Ngọc Cầm dần dần trở nên vặn vẹo, đã không còn như năm xưa nữa, hiện giờ nhìn Lý Ngọc Cầm, phảng phất thấy được bóng dáng của người đã từng cứu bà năm đó.
“Ma ma, những năm qua, cám ơn ngươi liên tục giúp ta, vất vả cho ngươi.”
Lý Ngọc Cầm nhìn Trần ma ma, nói.
“Phu nhân, nếu không có phu nhân thì lão nô đã chết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457475/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.