Ban đêm trong cung, đèn đuốc sáng trưng, từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiển Thiển chứng kiến đèn lồng treo khắp nơi, không khỏi có chút kích động.
“Thiển Thiển, đang suy nghĩ gì?”
Nam Cung Thương thấy Âu Dương Thiển Thiển ngẩn ra nhìn bầu trời thì hỏi.
“Cảnh tượng hiện giờ khiến ta nhớ tới câu kẻ ăn không hết, người lần không ra.”
Lúc trước nàng ở lại thành Ngọc Lan, đại đa số dân chúng đều khốn khổ không thể tả nổi, đối với bọn họ thì cuộc sống trong cung là thứ xa xỉ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.
“Thì ra Thiển Thiển còn biết quan tâm đến cuộc sống của người dân trong thiên hạ, nhưng, thiên hạ xưa nay đã như vậy, tuy nói kẻ mạnh thì sống, nhưng quan trọng nhất vẫn cứ là người đứng đầu.”
Chẳng biết tại sao, Nam Cung Thương cảm thấy hôm nay Âu Dương Thiển Thiển khiến hắn cảm thấy thật xa xôi, vẻ mặt vừa rồi khiến hắn không thể chạm vào.
“Sợ là tối nay khó có thể yên giấc, có muốn đi dạo xung quanh một chút không?”
Hôm nay bọn họ không nể mặt Tần Cảnh Hạo chút nào, lẽ nào Tần Cảnh Hạo lại dễ dàng buông tha cho bọn họ?
“Thiển Thiển không sợ bị phát hiện sao?”
Nam Cung Thương thấy vẻ mặt của Âu Dương Thiển Thiển đã khôi phục lại như trước kia, yên tâm không ít.
“Chúng ta có một canh giờ.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lòng ra một cây hương ngắn, vừa cười vừa nói.
“Xem ra Thiển Thiển đã có sự chuẩn bị từ trước.”
“Đương nhiên, ta không quên mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457463/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.