Bốn bề khốn đốn sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển lại mơ hồ có vài phần mong đợi.
Tần Cảnh Hạo thực sự không phải là người rộng lượng, hiện giờ nhẫn nhịn, chứng tỏ Tần Cảnh Hạo là kẻ thâm sâu, vô cùng đáng sợ.
“Xin công tử ra tay chữa trị cho Trưởng Công chúa, nhưng điều kiện của công tử là gì?”
Đây là lần đầu tiên Tần Cảnh Hạo gặp một kẻ không nể mặt mình, tự cao tự đại bướng bỉnh ngang tàng như công tử Ngọc Địch, nhưng nghĩ tới Tần Khả Tâm, trong ánh mắt nhìn công tử Ngọc Địch lóe lên tia sát ý và vài phần nguy hiểm.
“Xem ra Thánh Thượng thực sự rất coi trọng Trưởng Công chúa, nếu vậy, dùng củ nhân sâm ngàn năm để đổi lấy mạng của Trưởng Công chúa, thế nào?”
Củ nhân sâm ngàn năm trong tay nàng không còn nhiều lắm, lúc trị thương cho Nam Cung Thương đã dùng hết mất rồi, nhân sâm ngàn năm khó tìm, nhưng vừa vặn, trong cung lại có một củ.
“Được, hi vọng công tử nói lời giữ lời.”
Tần Cảnh Hạo không cần suy tính đã lập tức đáp lại.
“Nếu vậy, dẫn ta đi gặp Công chúa đi.”
Ngày hôm qua sau khi nghe Hứa Lâm hồi báo, Tần Cảnh Hạo liền đón Tần Khả Tâm vào cung, lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Tần Cảnh Hạo hơi kinh ngạc, có rất ít người biết việc Tần Khả Tâm hồi cung, Tần Cảnh Hạo không ngờ, dưới mí mắt của ông mà lại có người nắm được thông tin nhanh như vậy.
“Mời đi theo ta.”
Đi theo chân Tần Cảnh Hạo, dọc đường Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-vuong-doc-phi/457462/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.