Chương trước
Chương sau
Khách nhân của Bá Nhan Mãnh Khả hôm nay cũng là người quen, chính là kỳ chủ của Quách Lặc Tân Kỳ Hỏa Si.

Quách Lặc Tân Kỳ lệ thuộc Thát Đát, là một trong các bộ lạc lớn nhỏ của Thát Đát, nói về danh phận thì Hỏa Si phải xưng thần với Bá Nhan Mãnh Khả, đương nhiên, từ sau khi triều Nguyên bại lui về thảo nguyên, các bộ lạc Mông Cổ tứ phân ngũ liệt, rất nhiều bộ lạc mặc dù ngoài mặt thì tôn Bá Nhan Mãnh Khả là hoàng kim Khả Hãn, nhưng trên thực tế đều tự thành một quốc gia, không hề tuân theo chỉ lệnh của hoàng kim đại trướng.

Hỏa Si cũng vậy, giống như các bộ lạc khác trên thảo nguyên, lệ thuộc Thát Đát nhưng lại không nghe lệnh Thát Đát, chỉ có điều hôm nay hắn đến hoàng kim đại trướng để tìm kiếm liên minh.

"Trên đời có cánh cửa nó là không đẩy ra được, cũng có cánh cửa không khóa được, nhưng trên đời không nên có hùng ưng không bay qua được núi cao. Hoàng kim Khả Hãn Tôn quý, nô bộc trung tâm của ngài thỉnh cầu ngài, thỉnh cầu ngài xuất binh lấy lại công đạo cho nô bộc của ngài."

Bá Nhan Mãnh Khả híp mắt tựa hồ rất có hứng thú thưởng thức mấy nữ tử Mông Cổ trẻ tuổi ca múa trong lều, miệng lại thờ ơ nói: "Ngươi muốn ta xuất binh giúp ngươi chinh phạt Minh đình và Đóa Nhan Vệ Hoa Đương?"

"Đúng vậy, thỉnh cầu thủ lĩnh vĩ đại của vạn hãn chi hãn lấy lại công đạo cho nô bộc trung thành của ngài! Hoa Đương cấu kết với , Hán nhân lập bẫy dụ ta tới kết minh, nhưng lại ngầm xúi bẩy khâm sai Minh đình phát động đánh úp ta, giết hơn bốn mươi tùy tùng của ta, trong đêm tối lại đuổi giết ta hơn trăm dặm mới dừng tay, thù này không báo, Hỏa Si ta còn mặt mũi nào mà làm người đứng đầu một bộ nữa?"

Bá Nhan Mãnh Khả mắt lại híp lại, quan sát Hỏa Si.

Hỏa Si cười bồi, trong lòng lại rất không thoải mái.

Hắn trước giờ rất không thích ánh mắt của Bá Nhan Mãnh Khả khi nhìn người ta, đối với người Mông Cổ hào sảng phóng khoáng mà nói, nheo mắt lại nhìn người ta là rất không lịch sự, khiến cho người ta có cảm giác lòng dạ âm trầm, giống như bị một con độc xà nhìn chằm chằm vậy.

"Hoa Đương cấu kết với Minh đình?" Nụ cười của Bá Nhan Mãnh Khả rất lạnh, giống như gió lạnh ngoài lều trại.

"Đúng." Hỏa Si cẩn thận đáp.

"Hỏa Si, lòng dạ của người Mông Cổ nên so với bầu trời và biển lớn còn bao la hơn, ta coi ngươi như huynh đệ, trường sinh thiên trên trời, giữa huynh đệ không thể có điều giấu diếm, ngươi nói cho ta biết, vì sao Hoa Đương và khâm sai Minh đình muốn giết ngươi?"

Hỏa Si do dự một chút, cuối cùng vẫn kể lại việc muốn giết khâm sai, nhưng lại bị khâm sai Minh đình hậu phát chế nhân.

Bá Nhan Mãnh Khả cười nói: "Nói như vậy, việc này là Hỏa Si ngươi thất bại rồi, mà ngươi không cam lòng thất bại, đúng không? Cho nên ngươi cảm thấy nhục nhã, thế là quyết định phát binh tấn công thành trì Minh đình và bộ lạc Đóa Nhan, đúng không?"

Hỏa Si gục đầu, trong lòng có chút khiếp sợ.

Ở trước mặt vị hoàng kim Khả Hãn cơ trí này, hắn cảm thấy bất kỳ tiểu tâm tư nào của mình cũng không qua được mắt Bá Nhan Mãnh Khả, người này tựa hồ từ nhỏ đã nên kế thừa hãn vị của Thành Cát Tư Hãn, hắn có tất cả phẩm chất mà Khả Hãn nên có.

Bá Nhan Mãnh Khả cười tiếp: "Nhưng Hỏa Si, huynh đệ thân mật nhất của ta à, ta vì sao phải xuất binh giúp ngươi? Thát Đát bộ của ta binh hùng tướng mạnh, nhưng ta vì sao nên vì ân oán cá nhân của ngươi mà trả giá sinh mệnh của trai tráng trong bộ lạc? Hỏa Si, chuyện này vốn là chuyện của Quách Lặc Tân Kỳ của ngươi, chứ không phải của toàn bộ bộ lạc Thát Đát."

Hỏa Si bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng nói: "Khả Hãn, Đóa Nhan Hoa Đương và Minh đình đã kết minh, chuyện này ngài có biết không?"

Bá Nhan Mãnh Khả lạnh lùng cười nói: "Trên Thảo nguyên có thám tử của Minh đình, thành trì biên trấn Minh đình cũng có thám tử của ta, chuyện này sớm đã truyền khắp thảo nguyên rồi, ta sao có thể không biết?"

"Nếu Khả Hãn đã biết, chẳng lẽ Khả Hãn trơ mắt nhìn Đóa Nhan bộ lại chui vào lòng Minh đình ư?"

Đôi mắt như chim ưng của Bá Nhan Mãnh Khả càng híp chặt lại, ánh mắt lộ ra nét cười.

"Hỏa Si, ta vừa rồi đã nói, giữa huynh đệ không chỉ phải thân mất, còn phải thẳng thắn, lời nói của ngươi không dấy lên được cừu hận của ta đâu, bởi vì ngàn vạn chiến sĩ đang còn sống trong bộ lạc của ta không thể vì sự kích động của ta mà chôn vùi sinh mệnh của bọn họ, người Mông Cổ có quy củ của người Mông Cổ, ta không phản đối xuất binh giúp ngươi, nhưng chúng ta phải làm theo quy củ, ngươi thấy sao?"

Hỏa Si thất vọng cười khổ mấy tiếng: "Chẳng gì qua mắt được Khả Hãn cả, ta nguyện ý vì Khả Hãn mà trả giá đắt, phàm là những gì của ta, đều sẽ không keo kiệt."

Bá Nhan cười ha ha, cầm bát vàng trước mặt lên, trong bát đầy rượu sữa ngựa màu trắng.

Hỏa Si khi đi ra khỏi hoàng kim đại trướng vẻ mặt đau lòng, sự cường đại của Bá Nhan Mãnh Khả khiến hắn không nhịn được mà phải quỳ bái, nhưng sự tham lam của Bá Nhan Mãnh Khả cũng làm hắn hết hồn.

Nhìn theo Hỏa Si ra khỏi trướng, trên mặt Bá Nhan Mãnh Khả lộ ra nụ cười lạnh lẽo thường thấy.

Một Thiên phu trưởng vội vàng đi vào lều.

" Khả Hãn Vĩ đại, binh mã của Liêu Đôngvà Tuyên phủ Minh đình có biến động dị thường..."

"Nói đi."

" Bốn vệ dưới trướng quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo tổng cộng có ba vạn quân sĩ, triển khai trận thế ở bờ sông Tây Lạp Mộc Luân, nửa tháng trước giao chiến với khâm sai của hoàng đế Minh đình phái tới, khâm sai Minh đình cũng triệu tập hai vạn biên quân Tuyên phủ, một vạn kỵ binh của Đóa Nhan bộ cùng với tám ngàn quan binh nghi trượng trực thuộc hắn, trận chiến này chạm cái là dừng, khâm sai Minh đình bức hàng Lý Cảo, hợp nhất ba vạn biên quân Liêu Đông, tám ngày trước, Lý Cảo bị khâm sai bêu đầu thị chúng trong thành Liêu Dương, hơn ba mươi quan viên và tướng lãnh Liêu Đông đô ti cũng đầu rơi xuống đất..."

Bá Nhan Mãnh Khả trầm mặc hồi lâu, sau đó cười lạnh: "Xem ra Minh đình cuối cùng cũng không dung được Lý Cảo so với độc xà còn ác độc kia rồi, hạ sát thủ trừ hắn, có điều vị khâm sai Minh đình phái tới cũng khá đấy, có thể bức Lý Cảo đầu hàng trước trận, còn dám cùng lúc chặt bỏ cái đầu của hơn ba mươi quan viên tướng lãnh Liêu Đông đô ti, người này không đơn giản, hắn tên là gì?"

"Hắn tên là Tần Kham, là thần tử được hoàng đế Minh đình tín nhiệm nhất, trong kinh sư cũng đảm nhiệm chức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, tuổi mặc dù chỉ hơn hai mươi, nhưng tính tình rất âm hiểm."

Bá Nhan Mãnh Khả gật gật đầu, nhớ kỹ cái tên này vào lòng.

"Phái người triệu tập thủ lĩnh các bộ lạc, môĩ bộ lạc bỏ ra một ngàn người, trước lúc mặt trời lặn tập kết ngoài đại trướng của ta, trước khi vào đông, để lưỡi dao các dũng sĩ uống no má của Hán nhân đi."

"Khả Hãn thực sự định đáp ứng thỉnh cầu của Hỏa Si sao?"

Bá Nhan Mãnh Khả cười lạnh nói: "Minh đình kết minh với Đóa Nhan, sau này Đóa Nhan Vệ sẽ thành khu vực giảm xóc để chống đỡ thiết kỵ của Mông Cổ ta cho Minh đình, Khai Binh, Nghiêm Ninh, Liêu Dương của bọn họ đều có thể chuyển thủ thành công, tên tiểu nhân Hoa Đương, còn cả tên khâm sai thủ đoạn độc ác của Minh đình, hai người này cho dù Hỏa Si không mở miệng mượn binh, ta cũng phải xuất binh mà trừ."

Tháng mươi năm Chính Đức đầu tiên, khâm sai Đại Minh Tần Kham kết Đóa Nhan, trừ Lý Cảo, chỉnh đống quan trường và vệ sở Liêu Đông công đức viên mãn, cuối cùng chuẩn bị hồi kinh.

Cuối tháng mười, trước khi trời đông giá rét tới, sông lớn đóng băng, Tần Kham chọn ngày lành khởi hành về kinh.

Trong thành Liêu Dương vạn người đổ xô ra đường, đầu người lố nhồ, trong tiếng trống ầm ầm, tinh kỳ nghi trượng đón gió phấp phới, quan lại và tướng lãnh tân nhiệm lớn nhỏ trong thành Liêu Dương tề tụ ở cửa thành, đưa tiễn khâm sai triều đình.

Lưu Bình Quý giờ đã là tuần phủ Liêu Đông cùng quan Tổng binh Liêu Đông đô ti Ngụy Dương dẫn đầu, phó tổng binh Diệp Cận Tuyền và một đám văn quan võ tướng cũng ở trong đây, nụ cười của mọi người hoặc là nịnh nọt hoặc là cho có lệ, nhất nhất chắp tay chào Tần Kham.

Sau khi Dặn dò Lưu Bình Quý phòng thủ Liêu Đông cho hoàng đế thật tốt, Tần Kham lại trao đổi ánh mắt với Diệp Cận Tuyền, rất nhiều việc là không cần phải nói.

Hai tiếng pháo mừng vang lên, nghi trượng khâm sai chậm rãi khởi hành.

Ngoài thành Liêu Dương, Hoa Đương dẫn hơn mười hán tử Mông Cổ đứng ngoài cầu treo, thấy nghi trượng của Tần Kham ra khỏi thành, đám người Hoa Đương đều xuống ngựa, cho đến sau khi Tần Kham cáo biệt hắn, Hoa Đương vẫn không chịu đi, cưỡi ngựa đi theo sau nghi trượng, vẻ mặt có chút thất vọng.

Tần Kham thì mặc kệ, giả cờ hồ đồ để mặc cho hắn đi theo, Đinh Thuận thì lại không vui.

Tần soái, người này có phải quá nhiệt tình hay không? Như chó chờ xương đi theo cả ba mươi dặm đường rồi, người không biết còn tưởng rằng Tần soái nợ hắn nhiều tiền ấy."

Tần Kham vỗ vỗ vai Đinh Thuận, Ngươi đi nói với hắn về đạo ăn ở của bố vợ con rể người hán chúng ta, nói với hắn, ta có sử thích đặc thù là bắt nhạc phụ vào chiếu ngục của Cẩm Y vệ hành hạ, bảo hắn nghĩ cho kỹ..."

"Nếu hắn vẫn không chịu đi thì sao?"

"Phóng đạn khí độc đuổi hắn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.